Tác giả:

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…

Chương 124

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 124: “Không được không được, Mạc Tuân, anh phải biết con người của em, trong mắt không chứa nổi hạt cát, ngày nào Lê Nghiên Nghiên còn chưa đề cập tới yêu cầu thứ ba, thì anh vẫn còn dính líu tới cô ta ngày đó, anh cứ tự mình xử lý sạch sẽ những chuyện này đi.” Mạc Tuân thấy cô tức giận thật sự, bắt đầu kháng cự sự thân mật của anh, hai đầu lông mày liền nhíu lại: “Mạc phu nhân, em đúng là đồ không có lương tâm, nếu như anh là em, biết được Lê Nghiên Nghiên thích anh, thì không phải em nên nắm chặt trái tim của anh, không để người khác cướp mắt hay sao?” “Lần này thì khác, nếu như anh vẫn còn dây dưa không rõ với Lê Nghiên Nghiêm thì đến ngày trải giường cưới, em nhất định sẽ tặng chăn cho hai người.” Cô vừa nói cái gì? Mạc Tuân nghe xong liền tức giận, anh kéo cô vào trong ngực mình, hạ mắt hôn thẳng xuống đôi môi đỏ của cô. Chỉ muốn chặn lại cái miệng của cô, không cho cô nói tiếp nữa. Vừa nãy khi ở trong phòng khách, cô còn không cho anh hôn cô. Hơi thở sạch sẽ mát lạnh của đàn ông truyền tới, còn chứa cả sự xâm lược mạnh mẽ, Lê Hương không ngừng trốn tránh, không muốn cho anh hôn. Sau đó cô cúi xuống hung hăng cắn lên cánh tay rắn chắc của anh một cái. Tê.  Diệp Linh mặc một chiếc T-shirt trắng rộng rãi, bên ngoài khoác một chiếc sơ mi đen, đeo một chiếc balo nhỏ, bộ trang phục vốn rất đơn giản, nhưng mặc trên người Diệp Linh lại rất không tầm thường, thu hút lại tràn đầy sức sống, đôi chân thon dài trăng nõn lộ ra vô cùng xinh đẹp. Diệp Linh sợ người khác nhận ra, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, màu tóc xoăn màu trà xõa tung trên và khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay còn ột chiếc kính râm cỡ lớn, che rất kín, nhưng cô môi đỏ răng trắng, yêu kiều quyến rũ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong sân bay. Lê Hương vẫy tay, tâm trạng trở nên vui vẻ: “Linh Linh, ở đây này.” Diệp Linh ngước nhìn, nhanh chóng đi tới, cô đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lê Hương: “Chậc, Lê Hương, mấy ngày không gặp, cậu lại đẹp khiến tớ kinh ngạc rồi. Lê Hương bị chọc cười: “Cũng thế, thế cả mà.” Người đại diện – Kim Hoa của Diệp Linh đây hành lý tới, cô thấy rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp ảnh, nam Quán bắc Linh của Hải Thanh này tập hợp tạo lực sát thương quá lớn, cô không thể không nhắc nhở hai người đẹp đang tâng bốc lẫn nhau: “Linh Linh, Lê tiểu thư, như vậy rêu rao quá, chúng ta lên xe rồi đùa tiếp.” Lê Hương và Diệp Linh ra khỏi sân bay thì đã có xe bảo mẫu cao cấp tới đón, Kim Hoa cất hành lý lên xe. “Lê Hương, chúng mình lên xe đi.” Diệp Linh kéo Lê Hương lên xe.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 124: “Không được không được, Mạc Tuân, anh phải biết con người của em, trong mắt không chứa nổi hạt cát, ngày nào Lê Nghiên Nghiên còn chưa đề cập tới yêu cầu thứ ba, thì anh vẫn còn dính líu tới cô ta ngày đó, anh cứ tự mình xử lý sạch sẽ những chuyện này đi.” Mạc Tuân thấy cô tức giận thật sự, bắt đầu kháng cự sự thân mật của anh, hai đầu lông mày liền nhíu lại: “Mạc phu nhân, em đúng là đồ không có lương tâm, nếu như anh là em, biết được Lê Nghiên Nghiên thích anh, thì không phải em nên nắm chặt trái tim của anh, không để người khác cướp mắt hay sao?” “Lần này thì khác, nếu như anh vẫn còn dây dưa không rõ với Lê Nghiên Nghiêm thì đến ngày trải giường cưới, em nhất định sẽ tặng chăn cho hai người.” Cô vừa nói cái gì? Mạc Tuân nghe xong liền tức giận, anh kéo cô vào trong ngực mình, hạ mắt hôn thẳng xuống đôi môi đỏ của cô. Chỉ muốn chặn lại cái miệng của cô, không cho cô nói tiếp nữa. Vừa nãy khi ở trong phòng khách, cô còn không cho anh hôn cô. Hơi thở sạch sẽ mát lạnh của đàn ông truyền tới, còn chứa cả sự xâm lược mạnh mẽ, Lê Hương không ngừng trốn tránh, không muốn cho anh hôn. Sau đó cô cúi xuống hung hăng cắn lên cánh tay rắn chắc của anh một cái. Tê.  Diệp Linh mặc một chiếc T-shirt trắng rộng rãi, bên ngoài khoác một chiếc sơ mi đen, đeo một chiếc balo nhỏ, bộ trang phục vốn rất đơn giản, nhưng mặc trên người Diệp Linh lại rất không tầm thường, thu hút lại tràn đầy sức sống, đôi chân thon dài trăng nõn lộ ra vô cùng xinh đẹp. Diệp Linh sợ người khác nhận ra, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, màu tóc xoăn màu trà xõa tung trên và khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay còn ột chiếc kính râm cỡ lớn, che rất kín, nhưng cô môi đỏ răng trắng, yêu kiều quyến rũ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong sân bay. Lê Hương vẫy tay, tâm trạng trở nên vui vẻ: “Linh Linh, ở đây này.” Diệp Linh ngước nhìn, nhanh chóng đi tới, cô đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lê Hương: “Chậc, Lê Hương, mấy ngày không gặp, cậu lại đẹp khiến tớ kinh ngạc rồi. Lê Hương bị chọc cười: “Cũng thế, thế cả mà.” Người đại diện – Kim Hoa của Diệp Linh đây hành lý tới, cô thấy rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp ảnh, nam Quán bắc Linh của Hải Thanh này tập hợp tạo lực sát thương quá lớn, cô không thể không nhắc nhở hai người đẹp đang tâng bốc lẫn nhau: “Linh Linh, Lê tiểu thư, như vậy rêu rao quá, chúng ta lên xe rồi đùa tiếp.” Lê Hương và Diệp Linh ra khỏi sân bay thì đã có xe bảo mẫu cao cấp tới đón, Kim Hoa cất hành lý lên xe. “Lê Hương, chúng mình lên xe đi.” Diệp Linh kéo Lê Hương lên xe.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 124: “Không được không được, Mạc Tuân, anh phải biết con người của em, trong mắt không chứa nổi hạt cát, ngày nào Lê Nghiên Nghiên còn chưa đề cập tới yêu cầu thứ ba, thì anh vẫn còn dính líu tới cô ta ngày đó, anh cứ tự mình xử lý sạch sẽ những chuyện này đi.” Mạc Tuân thấy cô tức giận thật sự, bắt đầu kháng cự sự thân mật của anh, hai đầu lông mày liền nhíu lại: “Mạc phu nhân, em đúng là đồ không có lương tâm, nếu như anh là em, biết được Lê Nghiên Nghiên thích anh, thì không phải em nên nắm chặt trái tim của anh, không để người khác cướp mắt hay sao?” “Lần này thì khác, nếu như anh vẫn còn dây dưa không rõ với Lê Nghiên Nghiêm thì đến ngày trải giường cưới, em nhất định sẽ tặng chăn cho hai người.” Cô vừa nói cái gì? Mạc Tuân nghe xong liền tức giận, anh kéo cô vào trong ngực mình, hạ mắt hôn thẳng xuống đôi môi đỏ của cô. Chỉ muốn chặn lại cái miệng của cô, không cho cô nói tiếp nữa. Vừa nãy khi ở trong phòng khách, cô còn không cho anh hôn cô. Hơi thở sạch sẽ mát lạnh của đàn ông truyền tới, còn chứa cả sự xâm lược mạnh mẽ, Lê Hương không ngừng trốn tránh, không muốn cho anh hôn. Sau đó cô cúi xuống hung hăng cắn lên cánh tay rắn chắc của anh một cái. Tê.  Diệp Linh mặc một chiếc T-shirt trắng rộng rãi, bên ngoài khoác một chiếc sơ mi đen, đeo một chiếc balo nhỏ, bộ trang phục vốn rất đơn giản, nhưng mặc trên người Diệp Linh lại rất không tầm thường, thu hút lại tràn đầy sức sống, đôi chân thon dài trăng nõn lộ ra vô cùng xinh đẹp. Diệp Linh sợ người khác nhận ra, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, màu tóc xoăn màu trà xõa tung trên và khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay còn ột chiếc kính râm cỡ lớn, che rất kín, nhưng cô môi đỏ răng trắng, yêu kiều quyến rũ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong sân bay. Lê Hương vẫy tay, tâm trạng trở nên vui vẻ: “Linh Linh, ở đây này.” Diệp Linh ngước nhìn, nhanh chóng đi tới, cô đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lê Hương: “Chậc, Lê Hương, mấy ngày không gặp, cậu lại đẹp khiến tớ kinh ngạc rồi. Lê Hương bị chọc cười: “Cũng thế, thế cả mà.” Người đại diện – Kim Hoa của Diệp Linh đây hành lý tới, cô thấy rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp ảnh, nam Quán bắc Linh của Hải Thanh này tập hợp tạo lực sát thương quá lớn, cô không thể không nhắc nhở hai người đẹp đang tâng bốc lẫn nhau: “Linh Linh, Lê tiểu thư, như vậy rêu rao quá, chúng ta lên xe rồi đùa tiếp.” Lê Hương và Diệp Linh ra khỏi sân bay thì đã có xe bảo mẫu cao cấp tới đón, Kim Hoa cất hành lý lên xe. “Lê Hương, chúng mình lên xe đi.” Diệp Linh kéo Lê Hương lên xe.

Chương 124