Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 131
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 131: Lúc hai người họ nói chuyện, Diệp Linh dời tầm mắt, kéo Lê Hương đi chọn quần áo: “Lê Hương, chúng mình chọn quần áo đi?” Lê Hương dùng ánh mắt chỉ Lê Nghiên Nghiên và Cố Dạ Cần bên cửa sổ: “Kia là sao?” Diệp Linh không quay lại, tiện tay chọn một chiếc váy hai dây: “À, Cố Dạ Cần thích Lê Nghiên Nghiên, hôm thành niên ây, anh ta năm trên người tớ gọi tên Lê Nghiên Nghiên.” Có Dạ Cần thích Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên lại có ý với Mạc Tuân. Mạc Tuân và Cố Dạ Cần lại là anh em tốt lớn lên cùng nhau từ thời quần thủng đít… Lê Hương nghĩ quan hệ ba người, là… thế nhỉ? “Không ngờ Lê Nghiên Nghiên vẫn lợi hại như vậy, một người ghê tởm vài người.” Lê Hương không khỏi bội phục. Diệp Linh chọn một chiếc váy ngủ tơ lụa màu nude cho Lê Hương: “Đừng làm ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta, Mạc tổng chắc chắn sẽ thích chiếc váy này, cậu thử đi.” Váy ngủ của cô, sao lại cần Mạc Tuân thích? Có Dạ Cần và Lê Nghiên Nghiên đứng nói chuyện bên cửa, Lê Nghiên Nghiên yêu kiều nói: “Dạ Cần, em mới về nước, khi nào anh rảnh thì mời Mạc tổng tới chơi nhé?” Đôi mắt đen thanh lãnh của Cố Dạ Cần nhìn vào shop thời trang, lạnh nhạt nói: “Anh có thể chuyền lời cho em, nhưng có tới hay không là việc của Hàn Đình.” “Không sao, cảm ơn anh, Dạ Cân. Vạt áo vest dạng dài, thêm một chút tỉnh nghịch, Diệp Linh đi một đôi ủng đen, đứng ở đâu chính là điểm sáng của nơi đó. Lê Nghiên Nghiên không thể không thừa nhận gu thời trang của Diệp Linh, mấy năm nay, cô luôn đại diện cho các nhãn hàng xa xỉ, luôn lấy được những thiết kế mới nhất toàn cầu, những bộ thường phục cô thích mặc hay trang phục sân bay của Diệp Linh mà giới truyền thông chụp được hầu như bị bán hết hàng. Diệp Linh chắn hẳn là hình tượng mà mỗi cô gái đều muốn sống. Lê Nghiên Nghiên liếc nhìn Cố Dạ Cần, thực tế xem ra, Cố Dạ Cẩn luôn nhìn Diệp Linh, một tay đút túi quần, đôi mắt đen thanh lãnh thẳm luôn nhìn Diệp Linh. Lê Nghiên Nghiên biết Cố Dạ Cần đang nhìn chân Diệp Linh. Hôm nay, Diệp Linh mặc váy dài tới đầu gói, lộ ra hai cẳng chân thon dài trắng nõn như ngọc. Cho dù là phụ nữ, Lê Nghiên Nghiên cũng không nhịn được mà nhìn thêm máy lần. Ánh mắt Lê Nghiên Nghiên lạnh lẽo, độc ác, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười điềm đạm: “Dạ Cần, anh bận việc đi thôi, em với Tuyền Tuyền đi dạo chút.” Cố Dạ Cần lại liếc nhìn Diệp Linh một cái mới dời mắt: “Anh đi trước.” Anh nhanh chóng rời đi, những cao tầng trong công ty lập tức đi theo.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 131: Lúc hai người họ nói chuyện, Diệp Linh dời tầm mắt, kéo Lê Hương đi chọn quần áo: “Lê Hương, chúng mình chọn quần áo đi?” Lê Hương dùng ánh mắt chỉ Lê Nghiên Nghiên và Cố Dạ Cần bên cửa sổ: “Kia là sao?” Diệp Linh không quay lại, tiện tay chọn một chiếc váy hai dây: “À, Cố Dạ Cần thích Lê Nghiên Nghiên, hôm thành niên ây, anh ta năm trên người tớ gọi tên Lê Nghiên Nghiên.” Có Dạ Cần thích Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên lại có ý với Mạc Tuân. Mạc Tuân và Cố Dạ Cần lại là anh em tốt lớn lên cùng nhau từ thời quần thủng đít… Lê Hương nghĩ quan hệ ba người, là… thế nhỉ? “Không ngờ Lê Nghiên Nghiên vẫn lợi hại như vậy, một người ghê tởm vài người.” Lê Hương không khỏi bội phục. Diệp Linh chọn một chiếc váy ngủ tơ lụa màu nude cho Lê Hương: “Đừng làm ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta, Mạc tổng chắc chắn sẽ thích chiếc váy này, cậu thử đi.” Váy ngủ của cô, sao lại cần Mạc Tuân thích? Có Dạ Cần và Lê Nghiên Nghiên đứng nói chuyện bên cửa, Lê Nghiên Nghiên yêu kiều nói: “Dạ Cần, em mới về nước, khi nào anh rảnh thì mời Mạc tổng tới chơi nhé?” Đôi mắt đen thanh lãnh của Cố Dạ Cần nhìn vào shop thời trang, lạnh nhạt nói: “Anh có thể chuyền lời cho em, nhưng có tới hay không là việc của Hàn Đình.” “Không sao, cảm ơn anh, Dạ Cân. Vạt áo vest dạng dài, thêm một chút tỉnh nghịch, Diệp Linh đi một đôi ủng đen, đứng ở đâu chính là điểm sáng của nơi đó. Lê Nghiên Nghiên không thể không thừa nhận gu thời trang của Diệp Linh, mấy năm nay, cô luôn đại diện cho các nhãn hàng xa xỉ, luôn lấy được những thiết kế mới nhất toàn cầu, những bộ thường phục cô thích mặc hay trang phục sân bay của Diệp Linh mà giới truyền thông chụp được hầu như bị bán hết hàng. Diệp Linh chắn hẳn là hình tượng mà mỗi cô gái đều muốn sống. Lê Nghiên Nghiên liếc nhìn Cố Dạ Cần, thực tế xem ra, Cố Dạ Cẩn luôn nhìn Diệp Linh, một tay đút túi quần, đôi mắt đen thanh lãnh thẳm luôn nhìn Diệp Linh. Lê Nghiên Nghiên biết Cố Dạ Cần đang nhìn chân Diệp Linh. Hôm nay, Diệp Linh mặc váy dài tới đầu gói, lộ ra hai cẳng chân thon dài trắng nõn như ngọc. Cho dù là phụ nữ, Lê Nghiên Nghiên cũng không nhịn được mà nhìn thêm máy lần. Ánh mắt Lê Nghiên Nghiên lạnh lẽo, độc ác, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười điềm đạm: “Dạ Cần, anh bận việc đi thôi, em với Tuyền Tuyền đi dạo chút.” Cố Dạ Cần lại liếc nhìn Diệp Linh một cái mới dời mắt: “Anh đi trước.” Anh nhanh chóng rời đi, những cao tầng trong công ty lập tức đi theo.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 131: Lúc hai người họ nói chuyện, Diệp Linh dời tầm mắt, kéo Lê Hương đi chọn quần áo: “Lê Hương, chúng mình chọn quần áo đi?” Lê Hương dùng ánh mắt chỉ Lê Nghiên Nghiên và Cố Dạ Cần bên cửa sổ: “Kia là sao?” Diệp Linh không quay lại, tiện tay chọn một chiếc váy hai dây: “À, Cố Dạ Cần thích Lê Nghiên Nghiên, hôm thành niên ây, anh ta năm trên người tớ gọi tên Lê Nghiên Nghiên.” Có Dạ Cần thích Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên lại có ý với Mạc Tuân. Mạc Tuân và Cố Dạ Cần lại là anh em tốt lớn lên cùng nhau từ thời quần thủng đít… Lê Hương nghĩ quan hệ ba người, là… thế nhỉ? “Không ngờ Lê Nghiên Nghiên vẫn lợi hại như vậy, một người ghê tởm vài người.” Lê Hương không khỏi bội phục. Diệp Linh chọn một chiếc váy ngủ tơ lụa màu nude cho Lê Hương: “Đừng làm ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta, Mạc tổng chắc chắn sẽ thích chiếc váy này, cậu thử đi.” Váy ngủ của cô, sao lại cần Mạc Tuân thích? Có Dạ Cần và Lê Nghiên Nghiên đứng nói chuyện bên cửa, Lê Nghiên Nghiên yêu kiều nói: “Dạ Cần, em mới về nước, khi nào anh rảnh thì mời Mạc tổng tới chơi nhé?” Đôi mắt đen thanh lãnh của Cố Dạ Cần nhìn vào shop thời trang, lạnh nhạt nói: “Anh có thể chuyền lời cho em, nhưng có tới hay không là việc của Hàn Đình.” “Không sao, cảm ơn anh, Dạ Cân. Vạt áo vest dạng dài, thêm một chút tỉnh nghịch, Diệp Linh đi một đôi ủng đen, đứng ở đâu chính là điểm sáng của nơi đó. Lê Nghiên Nghiên không thể không thừa nhận gu thời trang của Diệp Linh, mấy năm nay, cô luôn đại diện cho các nhãn hàng xa xỉ, luôn lấy được những thiết kế mới nhất toàn cầu, những bộ thường phục cô thích mặc hay trang phục sân bay của Diệp Linh mà giới truyền thông chụp được hầu như bị bán hết hàng. Diệp Linh chắn hẳn là hình tượng mà mỗi cô gái đều muốn sống. Lê Nghiên Nghiên liếc nhìn Cố Dạ Cần, thực tế xem ra, Cố Dạ Cẩn luôn nhìn Diệp Linh, một tay đút túi quần, đôi mắt đen thanh lãnh thẳm luôn nhìn Diệp Linh. Lê Nghiên Nghiên biết Cố Dạ Cần đang nhìn chân Diệp Linh. Hôm nay, Diệp Linh mặc váy dài tới đầu gói, lộ ra hai cẳng chân thon dài trắng nõn như ngọc. Cho dù là phụ nữ, Lê Nghiên Nghiên cũng không nhịn được mà nhìn thêm máy lần. Ánh mắt Lê Nghiên Nghiên lạnh lẽo, độc ác, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười điềm đạm: “Dạ Cần, anh bận việc đi thôi, em với Tuyền Tuyền đi dạo chút.” Cố Dạ Cần lại liếc nhìn Diệp Linh một cái mới dời mắt: “Anh đi trước.” Anh nhanh chóng rời đi, những cao tầng trong công ty lập tức đi theo.