Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 160
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 160: Triệu Lập Anh vội đáp lời: “Nghiên Nghiên, em lúc nào cũng đối xử tốt với mọi người, thế nhưng Lê Hương này cơ bản là không hề cảm kích, Xu Mật là cơ sở nghiên cứu Đông y, là một địa phương thần thánh, nếu như Lê Hương lâm trận bỏ trốn, thì chúng ta sẽ ra thông báo phê bình tới toàn thành phố, như vậy giới y học sẽ cho cô ta vào danh sách đen.” (48gw{21j’“ Cầu Phúc [email protected]&`’ Lê Hương lâm trận bỏ trốn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, Lê Nghiên Nghiên nghe vậy liền yên tâm. Lập tức Lê Nghiên Nghiên liền lộ ra bộ mặt khẩn trương: “Chủ Nhiệm Chu, nghiêm trọng như vậy sao, tôi nghĩ Lê Hương chỉ là nhất thời nông nổi thôi…” Lê Nghiên Nghiên còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo vọng tới: “Mới sáng sớm đã nhao nhao ầm ĩ, tôi còn muốn ngủ nữa đấy.” Cả đám không khỏi giật mình, đây là… Lê Hương. Song Song vội chạy ra phía trước, đưa tay kéo rèm cửa, chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn nằm dài trên ghé, là Lê Hương. Cả đám không khỏi hít một ngụm khí lạnh. “Trời ơi, Lê Hương không chạy à.” Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Lê Hương lập (48gw{21j’“ Cầu Phúc [email protected]&`’ tức mở lớn, cô bị dọa bật thẳng dậy, giống một đứa trẻ cúi đầu nhìn Chu Bình: “Chủ… chủ nhiệm Chu, thật xin lôi Rạng sáng nay cô mới ngủ, cho nên bây giờ vẫn rất buồn ngủ. “Đủ rồi.” Chu Bình chặn lòi: “Lê Hương, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô nữa, bây giờ tôi sẽ bắt đầu kiểm tra cô, nếu như cô không trả lời được hoặc trả lời sai thì hãy lập tức rời khỏi Xu Mật, đồng thời phải gánh chịu mọi hậu quả.” Lê Hương liền đứng thẳng lưng lên: “Vâng, chủ nhiệm Chu.” Song Song nhìn bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của Lê Hương, còn chưa kịp rửa mặt, Song Song cũng muốn khóc theo: Lê Hương, cô tự cầu phúc đi. Chu Bình ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra: “Lê Hương, đương quy ở ngăn tủ số mấy?” Mặc dù mọi người e ngại Chu Bình, nhưng vẫn rất thích hiệu suất làm việc của cô ta, nói kiểm tra liền kiểm tra, hỏi trực tiếp ngay tại chỗ. Kỳ thật đề bài hôm nay có chút hóc búa, 12800 loại dược liệu cho thời gian ba ngày, người bình thường còn không làm được huống chỉ là phế vật như Lê Hương. Bài thi này Lê Hương chắc chắn sẽ thua. Cho nên khi Chu Bình vừa hỏi đương quy ở ngăn tủ số máy, tất cả mọi người đều mỉm cười, vẻ mặt chờ đợi trò hề của Lê Hương. Trong tầm mắt của mọi người, Lê Hương không chút hoang mang mỉm cười, dõng dạc nói ra từng câu một: “Đương quy ở trong ngăn thuốc số 63 bên phía tay trái.” Ngăn số 63?
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 160: Triệu Lập Anh vội đáp lời: “Nghiên Nghiên, em lúc nào cũng đối xử tốt với mọi người, thế nhưng Lê Hương này cơ bản là không hề cảm kích, Xu Mật là cơ sở nghiên cứu Đông y, là một địa phương thần thánh, nếu như Lê Hương lâm trận bỏ trốn, thì chúng ta sẽ ra thông báo phê bình tới toàn thành phố, như vậy giới y học sẽ cho cô ta vào danh sách đen.” (48gw{21j’“ Cầu Phúc [email protected]&`’ Lê Hương lâm trận bỏ trốn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, Lê Nghiên Nghiên nghe vậy liền yên tâm. Lập tức Lê Nghiên Nghiên liền lộ ra bộ mặt khẩn trương: “Chủ Nhiệm Chu, nghiêm trọng như vậy sao, tôi nghĩ Lê Hương chỉ là nhất thời nông nổi thôi…” Lê Nghiên Nghiên còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo vọng tới: “Mới sáng sớm đã nhao nhao ầm ĩ, tôi còn muốn ngủ nữa đấy.” Cả đám không khỏi giật mình, đây là… Lê Hương. Song Song vội chạy ra phía trước, đưa tay kéo rèm cửa, chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn nằm dài trên ghé, là Lê Hương. Cả đám không khỏi hít một ngụm khí lạnh. “Trời ơi, Lê Hương không chạy à.” Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Lê Hương lập (48gw{21j’“ Cầu Phúc [email protected]&`’ tức mở lớn, cô bị dọa bật thẳng dậy, giống một đứa trẻ cúi đầu nhìn Chu Bình: “Chủ… chủ nhiệm Chu, thật xin lôi Rạng sáng nay cô mới ngủ, cho nên bây giờ vẫn rất buồn ngủ. “Đủ rồi.” Chu Bình chặn lòi: “Lê Hương, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô nữa, bây giờ tôi sẽ bắt đầu kiểm tra cô, nếu như cô không trả lời được hoặc trả lời sai thì hãy lập tức rời khỏi Xu Mật, đồng thời phải gánh chịu mọi hậu quả.” Lê Hương liền đứng thẳng lưng lên: “Vâng, chủ nhiệm Chu.” Song Song nhìn bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của Lê Hương, còn chưa kịp rửa mặt, Song Song cũng muốn khóc theo: Lê Hương, cô tự cầu phúc đi. Chu Bình ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra: “Lê Hương, đương quy ở ngăn tủ số mấy?” Mặc dù mọi người e ngại Chu Bình, nhưng vẫn rất thích hiệu suất làm việc của cô ta, nói kiểm tra liền kiểm tra, hỏi trực tiếp ngay tại chỗ. Kỳ thật đề bài hôm nay có chút hóc búa, 12800 loại dược liệu cho thời gian ba ngày, người bình thường còn không làm được huống chỉ là phế vật như Lê Hương. Bài thi này Lê Hương chắc chắn sẽ thua. Cho nên khi Chu Bình vừa hỏi đương quy ở ngăn tủ số máy, tất cả mọi người đều mỉm cười, vẻ mặt chờ đợi trò hề của Lê Hương. Trong tầm mắt của mọi người, Lê Hương không chút hoang mang mỉm cười, dõng dạc nói ra từng câu một: “Đương quy ở trong ngăn thuốc số 63 bên phía tay trái.” Ngăn số 63?
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 160: Triệu Lập Anh vội đáp lời: “Nghiên Nghiên, em lúc nào cũng đối xử tốt với mọi người, thế nhưng Lê Hương này cơ bản là không hề cảm kích, Xu Mật là cơ sở nghiên cứu Đông y, là một địa phương thần thánh, nếu như Lê Hương lâm trận bỏ trốn, thì chúng ta sẽ ra thông báo phê bình tới toàn thành phố, như vậy giới y học sẽ cho cô ta vào danh sách đen.” (48gw{21j’“ Cầu Phúc [email protected]&`’ Lê Hương lâm trận bỏ trốn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, Lê Nghiên Nghiên nghe vậy liền yên tâm. Lập tức Lê Nghiên Nghiên liền lộ ra bộ mặt khẩn trương: “Chủ Nhiệm Chu, nghiêm trọng như vậy sao, tôi nghĩ Lê Hương chỉ là nhất thời nông nổi thôi…” Lê Nghiên Nghiên còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo vọng tới: “Mới sáng sớm đã nhao nhao ầm ĩ, tôi còn muốn ngủ nữa đấy.” Cả đám không khỏi giật mình, đây là… Lê Hương. Song Song vội chạy ra phía trước, đưa tay kéo rèm cửa, chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn nằm dài trên ghé, là Lê Hương. Cả đám không khỏi hít một ngụm khí lạnh. “Trời ơi, Lê Hương không chạy à.” Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Lê Hương lập (48gw{21j’“ Cầu Phúc [email protected]&`’ tức mở lớn, cô bị dọa bật thẳng dậy, giống một đứa trẻ cúi đầu nhìn Chu Bình: “Chủ… chủ nhiệm Chu, thật xin lôi Rạng sáng nay cô mới ngủ, cho nên bây giờ vẫn rất buồn ngủ. “Đủ rồi.” Chu Bình chặn lòi: “Lê Hương, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô nữa, bây giờ tôi sẽ bắt đầu kiểm tra cô, nếu như cô không trả lời được hoặc trả lời sai thì hãy lập tức rời khỏi Xu Mật, đồng thời phải gánh chịu mọi hậu quả.” Lê Hương liền đứng thẳng lưng lên: “Vâng, chủ nhiệm Chu.” Song Song nhìn bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của Lê Hương, còn chưa kịp rửa mặt, Song Song cũng muốn khóc theo: Lê Hương, cô tự cầu phúc đi. Chu Bình ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra: “Lê Hương, đương quy ở ngăn tủ số mấy?” Mặc dù mọi người e ngại Chu Bình, nhưng vẫn rất thích hiệu suất làm việc của cô ta, nói kiểm tra liền kiểm tra, hỏi trực tiếp ngay tại chỗ. Kỳ thật đề bài hôm nay có chút hóc búa, 12800 loại dược liệu cho thời gian ba ngày, người bình thường còn không làm được huống chỉ là phế vật như Lê Hương. Bài thi này Lê Hương chắc chắn sẽ thua. Cho nên khi Chu Bình vừa hỏi đương quy ở ngăn tủ số máy, tất cả mọi người đều mỉm cười, vẻ mặt chờ đợi trò hề của Lê Hương. Trong tầm mắt của mọi người, Lê Hương không chút hoang mang mỉm cười, dõng dạc nói ra từng câu một: “Đương quy ở trong ngăn thuốc số 63 bên phía tay trái.” Ngăn số 63?