Tác giả:

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…

Chương 170

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 170: Những lời này không phải đều do chính cô tự nói sao? Mạc Tuân nhìn Lê Hương sau khi say rượu lại lộ ra vẻ mặt ngây thơ, đôi mắt trong suốt kia lắp lánh nước như hồ thu, có chút vô tội có chút ủy khuất đáng thương, giọng nói thanh tú động lòng người, cùng với giọng nói trong trẻo hàng ngày hoàn toàn khác biệt. Mạc Tuân đưa tay xoa đầu cô: “Kích thích không dễ chơi đâu, vinh hoa phú quý của đàn ông vốn là đề cho phụ nữ hưởng thụ.” Lê Nghiên Nghiên: “…”  Ánh mắt thâm thúy của Mạc Tuân liếc một vòng trên mặt mấy vị thiên kim, sau đó rơi vào người Lê Nghiên Nghiên, môi mỏng khẽ nhéch lên: “Em nói cái gì thì chính là cái đấy. Anh chính là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi.” Hít Nhóm thiên kim danh viện này liên tục hít vào, hoài nghỉ là mình nghe lầm rồi. Thế giới này đang xảy chuyện gì vậy? Phá vỡ mọi tưởng tượng của bọn họ. Lê Nghiên Nghiên đứng bên cạnh cửa giống như bị điện giật, sắc mặt trắng bệch, cô nhìn thẳng về phía Mạc Tuân, bên tai quanh quản lời nói vừa rồi của anh: Anh chính là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi. Mạc Tuân là ai? Chỉ mới mười mấy tuổi đã trở thành lão đại quậy tung giới kinh doanh, một đại nhân vật thần bí lật tay hô mưa gọi gió ở Hải Thành. Vậy mà anh lại dung túng Lê Hương như vậy. Mắu chốt này, anh vì Lê Hương, mà muốn hung hăng đánh vào mặt cô ta. Mạc Tuân lại cúi xuống nhìn cô gái dưới ngực, giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Lần này bọn họ tin rồi, anh cũng thay em đánh vào mặt bọn họ rồi, chúng ta đi về nhé?” Lê Hương nghĩ nghĩ: “Không được, còn có Linh BÌNH? Diệp Linh cong môi cười khoát tay nói: “Lê Hương, cậu về trước đi, bye bye.” Lê Hương vẫn không nói gì, Mạc Tuân liền ôm ngang cô lên, hai người rời khỏi căn phòng xa hoa này. Lê Nghiên Nghiên vẫn chưa từ bỏ ý định, ôn nhu ủy khuất mở miệng: “Mạc tổng…” Mạc Tuân nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp rời đi. “Nhị ca, anh vội vàng mang Lê Hương về làm gì, có phải muốn hầu hạ Lê Hương thật tốt để khiến cô ấy thay đổi suy nghĩ hay không…” Hoắc Tây Trạch vô cùng hưng phấn mở miệng sau lưng Mạc Tuân. Hoắc Tây Trạch ngừng lại, trong lòng không khỏi chậc chậc, Nhị ca đã bị Lê Hương làm cho đầu hàng rồi. Trong phòng VỊP, đám thiên kim danh viện hào hứng ùa tới, rồi lại thất vọng ra về.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 170: Những lời này không phải đều do chính cô tự nói sao? Mạc Tuân nhìn Lê Hương sau khi say rượu lại lộ ra vẻ mặt ngây thơ, đôi mắt trong suốt kia lắp lánh nước như hồ thu, có chút vô tội có chút ủy khuất đáng thương, giọng nói thanh tú động lòng người, cùng với giọng nói trong trẻo hàng ngày hoàn toàn khác biệt. Mạc Tuân đưa tay xoa đầu cô: “Kích thích không dễ chơi đâu, vinh hoa phú quý của đàn ông vốn là đề cho phụ nữ hưởng thụ.” Lê Nghiên Nghiên: “…”  Ánh mắt thâm thúy của Mạc Tuân liếc một vòng trên mặt mấy vị thiên kim, sau đó rơi vào người Lê Nghiên Nghiên, môi mỏng khẽ nhéch lên: “Em nói cái gì thì chính là cái đấy. Anh chính là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi.” Hít Nhóm thiên kim danh viện này liên tục hít vào, hoài nghỉ là mình nghe lầm rồi. Thế giới này đang xảy chuyện gì vậy? Phá vỡ mọi tưởng tượng của bọn họ. Lê Nghiên Nghiên đứng bên cạnh cửa giống như bị điện giật, sắc mặt trắng bệch, cô nhìn thẳng về phía Mạc Tuân, bên tai quanh quản lời nói vừa rồi của anh: Anh chính là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi. Mạc Tuân là ai? Chỉ mới mười mấy tuổi đã trở thành lão đại quậy tung giới kinh doanh, một đại nhân vật thần bí lật tay hô mưa gọi gió ở Hải Thành. Vậy mà anh lại dung túng Lê Hương như vậy. Mắu chốt này, anh vì Lê Hương, mà muốn hung hăng đánh vào mặt cô ta. Mạc Tuân lại cúi xuống nhìn cô gái dưới ngực, giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Lần này bọn họ tin rồi, anh cũng thay em đánh vào mặt bọn họ rồi, chúng ta đi về nhé?” Lê Hương nghĩ nghĩ: “Không được, còn có Linh BÌNH? Diệp Linh cong môi cười khoát tay nói: “Lê Hương, cậu về trước đi, bye bye.” Lê Hương vẫn không nói gì, Mạc Tuân liền ôm ngang cô lên, hai người rời khỏi căn phòng xa hoa này. Lê Nghiên Nghiên vẫn chưa từ bỏ ý định, ôn nhu ủy khuất mở miệng: “Mạc tổng…” Mạc Tuân nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp rời đi. “Nhị ca, anh vội vàng mang Lê Hương về làm gì, có phải muốn hầu hạ Lê Hương thật tốt để khiến cô ấy thay đổi suy nghĩ hay không…” Hoắc Tây Trạch vô cùng hưng phấn mở miệng sau lưng Mạc Tuân. Hoắc Tây Trạch ngừng lại, trong lòng không khỏi chậc chậc, Nhị ca đã bị Lê Hương làm cho đầu hàng rồi. Trong phòng VỊP, đám thiên kim danh viện hào hứng ùa tới, rồi lại thất vọng ra về.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 170: Những lời này không phải đều do chính cô tự nói sao? Mạc Tuân nhìn Lê Hương sau khi say rượu lại lộ ra vẻ mặt ngây thơ, đôi mắt trong suốt kia lắp lánh nước như hồ thu, có chút vô tội có chút ủy khuất đáng thương, giọng nói thanh tú động lòng người, cùng với giọng nói trong trẻo hàng ngày hoàn toàn khác biệt. Mạc Tuân đưa tay xoa đầu cô: “Kích thích không dễ chơi đâu, vinh hoa phú quý của đàn ông vốn là đề cho phụ nữ hưởng thụ.” Lê Nghiên Nghiên: “…”  Ánh mắt thâm thúy của Mạc Tuân liếc một vòng trên mặt mấy vị thiên kim, sau đó rơi vào người Lê Nghiên Nghiên, môi mỏng khẽ nhéch lên: “Em nói cái gì thì chính là cái đấy. Anh chính là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi.” Hít Nhóm thiên kim danh viện này liên tục hít vào, hoài nghỉ là mình nghe lầm rồi. Thế giới này đang xảy chuyện gì vậy? Phá vỡ mọi tưởng tượng của bọn họ. Lê Nghiên Nghiên đứng bên cạnh cửa giống như bị điện giật, sắc mặt trắng bệch, cô nhìn thẳng về phía Mạc Tuân, bên tai quanh quản lời nói vừa rồi của anh: Anh chính là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi. Mạc Tuân là ai? Chỉ mới mười mấy tuổi đã trở thành lão đại quậy tung giới kinh doanh, một đại nhân vật thần bí lật tay hô mưa gọi gió ở Hải Thành. Vậy mà anh lại dung túng Lê Hương như vậy. Mắu chốt này, anh vì Lê Hương, mà muốn hung hăng đánh vào mặt cô ta. Mạc Tuân lại cúi xuống nhìn cô gái dưới ngực, giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Lần này bọn họ tin rồi, anh cũng thay em đánh vào mặt bọn họ rồi, chúng ta đi về nhé?” Lê Hương nghĩ nghĩ: “Không được, còn có Linh BÌNH? Diệp Linh cong môi cười khoát tay nói: “Lê Hương, cậu về trước đi, bye bye.” Lê Hương vẫn không nói gì, Mạc Tuân liền ôm ngang cô lên, hai người rời khỏi căn phòng xa hoa này. Lê Nghiên Nghiên vẫn chưa từ bỏ ý định, ôn nhu ủy khuất mở miệng: “Mạc tổng…” Mạc Tuân nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp rời đi. “Nhị ca, anh vội vàng mang Lê Hương về làm gì, có phải muốn hầu hạ Lê Hương thật tốt để khiến cô ấy thay đổi suy nghĩ hay không…” Hoắc Tây Trạch vô cùng hưng phấn mở miệng sau lưng Mạc Tuân. Hoắc Tây Trạch ngừng lại, trong lòng không khỏi chậc chậc, Nhị ca đã bị Lê Hương làm cho đầu hàng rồi. Trong phòng VỊP, đám thiên kim danh viện hào hứng ùa tới, rồi lại thất vọng ra về.

Chương 170