Tác giả:

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…

Chương 209

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 209: “Từ sau ngày chia tay đó, vị cố nhân đó của mẹ anh liền đem con gái biến mắt khỏi thế giới này, nên dáng vẻ sau này của cô ấy anh thật sự chưa từng gặp.” “Vậy những năm này Mạc tiên sinh chưa từng đi tìm?” Bị hỏi như vậy, Mạc Tuân hơi nhíu đôi mày kiếm lại. Chỉ trong hai giây mà anh chững lại này, Lê Hương đã chuẩn xác mà có được đáp án rằng anh đã từng tìm. Cô nhắc chân, dùng lực đá anh. Mạc Tuân không phòng bị, vừa mới được mỹ nhân chăm sóc, không ngờ cô nói đá là đá, nên anh liền ngã xuống giường, lăn xuống tắm thảm lông cừu mềm mại trên đất. Cô vậy mà lại một cước đá anh xuống giường. C†8:08gwlst:®Sồ Dâu Nhỏ Của Anh. ‘Ật @ M) Mạc Tuân là người đàn ông thế nào, phụ nữ muốn bò lên giường anh đếm không xuể, nhưng người phụ nữ dám đá anh xuống giường thì vẫn là lần đầu tiên 94p. Khuôn mặt anh tuấn của anh hơi đen lại, môi mỏng mím thành một đường cong không vui, vô cùng nghiêm nghị. Lê Hương nhếch mày liễu nhìn anh, đôi mắt đen nhánh trừng lên phát ra ánh sáng rực rỡ: “Mạc Tuân, em nói cho anh biết, trong mắt em không thể chứa nồi một hạt cát. Lê Nghiên Nghiên còn chưa xử lý xong anh lại mọc ra một cô dâu nhỏ. Đào hoa nở từng đợt từng đợt, còn sung sức hơn bắt kỳ ai. Anh đi tìm bọn họ đi, không được lên giường của em nữa!” “Con thỏ nhỏ, mông ngứa rồi phải không?” Mạc Tuân khẽ mắng một câu, nhanh chóng áp người lên giường, vươn tay ra bắt cô lại. Lê Hương tức giận, nhưng còn chưa mắt đi lý trí, thấy anh khí thế hùng hỗ mà bắt lấy mình như vậy thì cô liền tránh. Nhưng Mạc Tuân giữ lấy cổ chân thon thả của cô kéo lại đè dưới thân mình, lật người cô lại, anh liền đánh một cái lên mông cô. Bốp một tiếng. Khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay của Lê Hương liền đỏ lên. Cũng không phải đau, mà là xấu hổ. Cô đầy tay anh ra: “Mạc Tuân, không được biến thái!” Mạc Tuân dán mặt lên mái tóc dài của cô, khàn giọng giải thích: “Mẹ anh không có bạn bè gì máy, hơn nữa tính tình lạnh nhạt, thứ bà thích rất ít. Cô gái đó là người mẹ anh rất thích. Anh thừa nhận những năm nay anh từng đi tìm. Nếu có thể tìm được thì sẽ đối xử với cô gái mẹ anh thích như em gái ruột vậy.” Lê Hương bị đè trên người thì thấy anh rất nặng. Một người đàn ông cao lớn như anh sắp đè cô thở không ra hơi rồi, cô vẫn không vui, hừ giọng: “Em gái ruột gì chứ. Mẹ anh sinh em gái cho anh rồi sao? Em thấy anh là muốn chờ xem tình hình, không đẹp thì là em gái ruột, xinh đẹp thì chính là em gái nuôi!” Đôi môi mỏng của anh liền hôn lên cái tai nhỏ của cô, có mấy phần sủng nhược và yêu thích. Không ngờ lúc cô ghen tuông lại đáo để như vậy, có điều anh thích. “Mạc Tuân anh trong mắt em là một người như vậy sao, hửm? Mắt nhìn của anh rất cao, không phải người phụ nữ nào cũng sẽ nhìn trúng, trừ khi cô gái đó có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc như em, còn có sự thông minh và dũng cảm của em… Chỉ tiếc là em là độc nhất vô nhị trên thế giới này, ngoài em ra, cũng không có ai có thể khiến anh động lòng như vậy nưa. Lê Hương cảm thấy anh cũng khá biết cách nói lời ngọt ngào. Cô vươn tay đầy anh: “Tránh ra, đừng đè em, anh nặng quá.” Mạc Tuân nhìn cô một cái, buông cô ra. Cô bò vào lại chăn, ngẳng chiếc cằm nhỏ xinh nhìn anh: “Nói như vậy là anh chỉ mới gặp cô dâu nhỏ đó một lần. Cô ấy thích anh không?” Mạc Tuân nghĩ một chút: “Lúc đó cô ấy nắm lấy ngón tay anh.”

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 209: “Từ sau ngày chia tay đó, vị cố nhân đó của mẹ anh liền đem con gái biến mắt khỏi thế giới này, nên dáng vẻ sau này của cô ấy anh thật sự chưa từng gặp.” “Vậy những năm này Mạc tiên sinh chưa từng đi tìm?” Bị hỏi như vậy, Mạc Tuân hơi nhíu đôi mày kiếm lại. Chỉ trong hai giây mà anh chững lại này, Lê Hương đã chuẩn xác mà có được đáp án rằng anh đã từng tìm. Cô nhắc chân, dùng lực đá anh. Mạc Tuân không phòng bị, vừa mới được mỹ nhân chăm sóc, không ngờ cô nói đá là đá, nên anh liền ngã xuống giường, lăn xuống tắm thảm lông cừu mềm mại trên đất. Cô vậy mà lại một cước đá anh xuống giường. C†8:08gwlst:®Sồ Dâu Nhỏ Của Anh. ‘Ật @ M) Mạc Tuân là người đàn ông thế nào, phụ nữ muốn bò lên giường anh đếm không xuể, nhưng người phụ nữ dám đá anh xuống giường thì vẫn là lần đầu tiên 94p. Khuôn mặt anh tuấn của anh hơi đen lại, môi mỏng mím thành một đường cong không vui, vô cùng nghiêm nghị. Lê Hương nhếch mày liễu nhìn anh, đôi mắt đen nhánh trừng lên phát ra ánh sáng rực rỡ: “Mạc Tuân, em nói cho anh biết, trong mắt em không thể chứa nồi một hạt cát. Lê Nghiên Nghiên còn chưa xử lý xong anh lại mọc ra một cô dâu nhỏ. Đào hoa nở từng đợt từng đợt, còn sung sức hơn bắt kỳ ai. Anh đi tìm bọn họ đi, không được lên giường của em nữa!” “Con thỏ nhỏ, mông ngứa rồi phải không?” Mạc Tuân khẽ mắng một câu, nhanh chóng áp người lên giường, vươn tay ra bắt cô lại. Lê Hương tức giận, nhưng còn chưa mắt đi lý trí, thấy anh khí thế hùng hỗ mà bắt lấy mình như vậy thì cô liền tránh. Nhưng Mạc Tuân giữ lấy cổ chân thon thả của cô kéo lại đè dưới thân mình, lật người cô lại, anh liền đánh một cái lên mông cô. Bốp một tiếng. Khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay của Lê Hương liền đỏ lên. Cũng không phải đau, mà là xấu hổ. Cô đầy tay anh ra: “Mạc Tuân, không được biến thái!” Mạc Tuân dán mặt lên mái tóc dài của cô, khàn giọng giải thích: “Mẹ anh không có bạn bè gì máy, hơn nữa tính tình lạnh nhạt, thứ bà thích rất ít. Cô gái đó là người mẹ anh rất thích. Anh thừa nhận những năm nay anh từng đi tìm. Nếu có thể tìm được thì sẽ đối xử với cô gái mẹ anh thích như em gái ruột vậy.” Lê Hương bị đè trên người thì thấy anh rất nặng. Một người đàn ông cao lớn như anh sắp đè cô thở không ra hơi rồi, cô vẫn không vui, hừ giọng: “Em gái ruột gì chứ. Mẹ anh sinh em gái cho anh rồi sao? Em thấy anh là muốn chờ xem tình hình, không đẹp thì là em gái ruột, xinh đẹp thì chính là em gái nuôi!” Đôi môi mỏng của anh liền hôn lên cái tai nhỏ của cô, có mấy phần sủng nhược và yêu thích. Không ngờ lúc cô ghen tuông lại đáo để như vậy, có điều anh thích. “Mạc Tuân anh trong mắt em là một người như vậy sao, hửm? Mắt nhìn của anh rất cao, không phải người phụ nữ nào cũng sẽ nhìn trúng, trừ khi cô gái đó có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc như em, còn có sự thông minh và dũng cảm của em… Chỉ tiếc là em là độc nhất vô nhị trên thế giới này, ngoài em ra, cũng không có ai có thể khiến anh động lòng như vậy nưa. Lê Hương cảm thấy anh cũng khá biết cách nói lời ngọt ngào. Cô vươn tay đầy anh: “Tránh ra, đừng đè em, anh nặng quá.” Mạc Tuân nhìn cô một cái, buông cô ra. Cô bò vào lại chăn, ngẳng chiếc cằm nhỏ xinh nhìn anh: “Nói như vậy là anh chỉ mới gặp cô dâu nhỏ đó một lần. Cô ấy thích anh không?” Mạc Tuân nghĩ một chút: “Lúc đó cô ấy nắm lấy ngón tay anh.”

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 209: “Từ sau ngày chia tay đó, vị cố nhân đó của mẹ anh liền đem con gái biến mắt khỏi thế giới này, nên dáng vẻ sau này của cô ấy anh thật sự chưa từng gặp.” “Vậy những năm này Mạc tiên sinh chưa từng đi tìm?” Bị hỏi như vậy, Mạc Tuân hơi nhíu đôi mày kiếm lại. Chỉ trong hai giây mà anh chững lại này, Lê Hương đã chuẩn xác mà có được đáp án rằng anh đã từng tìm. Cô nhắc chân, dùng lực đá anh. Mạc Tuân không phòng bị, vừa mới được mỹ nhân chăm sóc, không ngờ cô nói đá là đá, nên anh liền ngã xuống giường, lăn xuống tắm thảm lông cừu mềm mại trên đất. Cô vậy mà lại một cước đá anh xuống giường. C†8:08gwlst:®Sồ Dâu Nhỏ Của Anh. ‘Ật @ M) Mạc Tuân là người đàn ông thế nào, phụ nữ muốn bò lên giường anh đếm không xuể, nhưng người phụ nữ dám đá anh xuống giường thì vẫn là lần đầu tiên 94p. Khuôn mặt anh tuấn của anh hơi đen lại, môi mỏng mím thành một đường cong không vui, vô cùng nghiêm nghị. Lê Hương nhếch mày liễu nhìn anh, đôi mắt đen nhánh trừng lên phát ra ánh sáng rực rỡ: “Mạc Tuân, em nói cho anh biết, trong mắt em không thể chứa nồi một hạt cát. Lê Nghiên Nghiên còn chưa xử lý xong anh lại mọc ra một cô dâu nhỏ. Đào hoa nở từng đợt từng đợt, còn sung sức hơn bắt kỳ ai. Anh đi tìm bọn họ đi, không được lên giường của em nữa!” “Con thỏ nhỏ, mông ngứa rồi phải không?” Mạc Tuân khẽ mắng một câu, nhanh chóng áp người lên giường, vươn tay ra bắt cô lại. Lê Hương tức giận, nhưng còn chưa mắt đi lý trí, thấy anh khí thế hùng hỗ mà bắt lấy mình như vậy thì cô liền tránh. Nhưng Mạc Tuân giữ lấy cổ chân thon thả của cô kéo lại đè dưới thân mình, lật người cô lại, anh liền đánh một cái lên mông cô. Bốp một tiếng. Khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay của Lê Hương liền đỏ lên. Cũng không phải đau, mà là xấu hổ. Cô đầy tay anh ra: “Mạc Tuân, không được biến thái!” Mạc Tuân dán mặt lên mái tóc dài của cô, khàn giọng giải thích: “Mẹ anh không có bạn bè gì máy, hơn nữa tính tình lạnh nhạt, thứ bà thích rất ít. Cô gái đó là người mẹ anh rất thích. Anh thừa nhận những năm nay anh từng đi tìm. Nếu có thể tìm được thì sẽ đối xử với cô gái mẹ anh thích như em gái ruột vậy.” Lê Hương bị đè trên người thì thấy anh rất nặng. Một người đàn ông cao lớn như anh sắp đè cô thở không ra hơi rồi, cô vẫn không vui, hừ giọng: “Em gái ruột gì chứ. Mẹ anh sinh em gái cho anh rồi sao? Em thấy anh là muốn chờ xem tình hình, không đẹp thì là em gái ruột, xinh đẹp thì chính là em gái nuôi!” Đôi môi mỏng của anh liền hôn lên cái tai nhỏ của cô, có mấy phần sủng nhược và yêu thích. Không ngờ lúc cô ghen tuông lại đáo để như vậy, có điều anh thích. “Mạc Tuân anh trong mắt em là một người như vậy sao, hửm? Mắt nhìn của anh rất cao, không phải người phụ nữ nào cũng sẽ nhìn trúng, trừ khi cô gái đó có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc như em, còn có sự thông minh và dũng cảm của em… Chỉ tiếc là em là độc nhất vô nhị trên thế giới này, ngoài em ra, cũng không có ai có thể khiến anh động lòng như vậy nưa. Lê Hương cảm thấy anh cũng khá biết cách nói lời ngọt ngào. Cô vươn tay đầy anh: “Tránh ra, đừng đè em, anh nặng quá.” Mạc Tuân nhìn cô một cái, buông cô ra. Cô bò vào lại chăn, ngẳng chiếc cằm nhỏ xinh nhìn anh: “Nói như vậy là anh chỉ mới gặp cô dâu nhỏ đó một lần. Cô ấy thích anh không?” Mạc Tuân nghĩ một chút: “Lúc đó cô ấy nắm lấy ngón tay anh.”

Chương 209