Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 472
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 472: “Còn tắm cái gì mà tắm, giáo sư Smith tới rồi, Smith am hiểu nhất chính là nam khoa, cậu ta đang chờ cháu đấy, Hàn Đình, chúng ta bây giờ phải đi trị liệu, để cho cháu sớm lấy được phong độ của đàn ông.” “…” Trán Mạc Tuân đổ ba vạch đen, lập tức từ chối nói: “Bà nội, cháu còn phải xử lý tài liệu, mấy ngày nữa rồi chữa trị điI.” “Hàn Đình, ở trong bệnh viện không phải cháu đã nói rồi sao, cháu đã đồng ý với ta sẽ tích cực phối hợp trị liệu.” “Bà nội, cháu cũng không có không phối hợp trị liệu, chỉ là ngày khác đi.” Giọng của Mạc Tuân cường thế bá đạo, không cho phép ai cãi lời. Mạc lão phu nhân giận quá hóa cười: “Hàn Đình, cháu chơi xấu với bà đúng không, tốt lắm, bây giờ bà liền gọi điện cho Lê Hương.” Nói xong lão phu nhân xoay người rời đỉ. “Bà nội!” Mạc Tuân nhanh chóng kéo lại lão phu nhân: “Bà gọi điện thoại cho cô ấy làm gì, ở trong bệnh viện bà đã nói sẽ không đi tìm cô ấy.” Lão phu nhân hừ một tiếng: “Bà đã đáp ứng không đi tìm Lê Hương, bà không có tìm mà, chỉ là gọi điện thoại thôi, sau đó kể chuyện cháu “không được” cho Lê Hương, Lê Hương nhất định sẽ đến tìm cháu, nói không chừng Lê Hương đến, cháu liền tốt lên, không tốt cũng không sao, Lê Hương sẽ nghĩ cách trị liệu cho cháu, đến lúc đó không cần vị Smith này nữa. Con ngươi Mạc Tuân co rụt lại, chuyện cơ thể tuyệt đối không thể nói cho Lê Hương, nếu để cô biết anh không được, vậy cô sẽ lấy ánh mắt gì nhìn anh chứ? Trong xương tủy Mạc Tuân chủ nghĩa đàn ông rất lớn, anh có sự kiêu ngạo của chính mình cùng rụt rè, loại chuyện mắt mặt này tuyệt đối không được nói cho cô biết. “Bà nội, bà đừng gọi cô ấy, cháu ngay bây giờ trị liệu, được chưa?” Nói xong Mạc Tuân xoay người rồi ra khỏi phòng ngủ. Lão phu nhân nhìn thoáng qua bóng lưng cháu trai mình, đấu với bà ư, cháu còn non lắm cháu ạl Nhưng lão phu nhân vẫn nặng nè thở dài, nếu như Lê Hương ở đây thì tốt rồi. Mạc Tuân đến phòng trị liệu bên cạnh, Giáo sư Smith ôn hòa cười nói: “Mạc tổng, về tình huống của cậu, tôi đã biết được đại khái, hiện tại mời cậu nằm lên trên, tôi kiểm tra cơ thể cậu trước.” Mạc Tuân đi tới giường đơn, sau đó nằm xuống. Giáo sư Smith đi tới, vô cùng thân thiện trưng cầu ý kiến: “Mạc tổng, tôi giúp anh cởi quần, hay là cậu tự cởi?” Giữa ấn đường anh tuấn của Mạc Tuân như đông lại một tầng sương lạnh, vừa rồi hầu gái muốn cởi quần của anh, hiện tại lại bị một tên đực rựa vây xem, anh cảm tháy rất là không xong. “Mạc tổng, hay là tôi giúp cậu nhé.” Lúc này Giáo sư Smith tự tay cởi thắt lưng anh. Một giây kế tiếp Mạc Tuân liền ngồi dậy, mím đôi môi mỏng thành đường thẳng lạnh lùng, anh nhanh chóng xuống giường, trực tiếp rời khỏi. Giáo sư Smith sửng sốt một chút: “Mạc tổng, cậu đi đâu vậy, chúng ta còn chưa bắt đầu trị liệu.” Nhưng bóng lưng cao lớn của Mạc Tuân đã biến mắt trong tầm mắt anh ta. Mạc Tuân mang theo chìa khóa lên chiếc Rolls- Royce Plantom, lái thẳng đến dưới khu trọ Túy Ngọc Hoan, anh biết Lê Hương gần đây đều ở tại chỗ này của Diệp Linh. Cửa số xe kế bên người lái chậm rãi trượt xuống, anh ngước mắt nhìn lên, ở khung cửa đó đã kéo rèm che, nhưng bên trong vẫn hắt ra ánh đèn vàng, tỏa ra hơi thở ấm áp. Trước đây ở U Lan Uyễn, dù cho cô có ngủ trước, cô cũng sẽ để đèn cho anh.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 472: “Còn tắm cái gì mà tắm, giáo sư Smith tới rồi, Smith am hiểu nhất chính là nam khoa, cậu ta đang chờ cháu đấy, Hàn Đình, chúng ta bây giờ phải đi trị liệu, để cho cháu sớm lấy được phong độ của đàn ông.” “…” Trán Mạc Tuân đổ ba vạch đen, lập tức từ chối nói: “Bà nội, cháu còn phải xử lý tài liệu, mấy ngày nữa rồi chữa trị điI.” “Hàn Đình, ở trong bệnh viện không phải cháu đã nói rồi sao, cháu đã đồng ý với ta sẽ tích cực phối hợp trị liệu.” “Bà nội, cháu cũng không có không phối hợp trị liệu, chỉ là ngày khác đi.” Giọng của Mạc Tuân cường thế bá đạo, không cho phép ai cãi lời. Mạc lão phu nhân giận quá hóa cười: “Hàn Đình, cháu chơi xấu với bà đúng không, tốt lắm, bây giờ bà liền gọi điện cho Lê Hương.” Nói xong lão phu nhân xoay người rời đỉ. “Bà nội!” Mạc Tuân nhanh chóng kéo lại lão phu nhân: “Bà gọi điện thoại cho cô ấy làm gì, ở trong bệnh viện bà đã nói sẽ không đi tìm cô ấy.” Lão phu nhân hừ một tiếng: “Bà đã đáp ứng không đi tìm Lê Hương, bà không có tìm mà, chỉ là gọi điện thoại thôi, sau đó kể chuyện cháu “không được” cho Lê Hương, Lê Hương nhất định sẽ đến tìm cháu, nói không chừng Lê Hương đến, cháu liền tốt lên, không tốt cũng không sao, Lê Hương sẽ nghĩ cách trị liệu cho cháu, đến lúc đó không cần vị Smith này nữa. Con ngươi Mạc Tuân co rụt lại, chuyện cơ thể tuyệt đối không thể nói cho Lê Hương, nếu để cô biết anh không được, vậy cô sẽ lấy ánh mắt gì nhìn anh chứ? Trong xương tủy Mạc Tuân chủ nghĩa đàn ông rất lớn, anh có sự kiêu ngạo của chính mình cùng rụt rè, loại chuyện mắt mặt này tuyệt đối không được nói cho cô biết. “Bà nội, bà đừng gọi cô ấy, cháu ngay bây giờ trị liệu, được chưa?” Nói xong Mạc Tuân xoay người rồi ra khỏi phòng ngủ. Lão phu nhân nhìn thoáng qua bóng lưng cháu trai mình, đấu với bà ư, cháu còn non lắm cháu ạl Nhưng lão phu nhân vẫn nặng nè thở dài, nếu như Lê Hương ở đây thì tốt rồi. Mạc Tuân đến phòng trị liệu bên cạnh, Giáo sư Smith ôn hòa cười nói: “Mạc tổng, về tình huống của cậu, tôi đã biết được đại khái, hiện tại mời cậu nằm lên trên, tôi kiểm tra cơ thể cậu trước.” Mạc Tuân đi tới giường đơn, sau đó nằm xuống. Giáo sư Smith đi tới, vô cùng thân thiện trưng cầu ý kiến: “Mạc tổng, tôi giúp anh cởi quần, hay là cậu tự cởi?” Giữa ấn đường anh tuấn của Mạc Tuân như đông lại một tầng sương lạnh, vừa rồi hầu gái muốn cởi quần của anh, hiện tại lại bị một tên đực rựa vây xem, anh cảm tháy rất là không xong. “Mạc tổng, hay là tôi giúp cậu nhé.” Lúc này Giáo sư Smith tự tay cởi thắt lưng anh. Một giây kế tiếp Mạc Tuân liền ngồi dậy, mím đôi môi mỏng thành đường thẳng lạnh lùng, anh nhanh chóng xuống giường, trực tiếp rời khỏi. Giáo sư Smith sửng sốt một chút: “Mạc tổng, cậu đi đâu vậy, chúng ta còn chưa bắt đầu trị liệu.” Nhưng bóng lưng cao lớn của Mạc Tuân đã biến mắt trong tầm mắt anh ta. Mạc Tuân mang theo chìa khóa lên chiếc Rolls- Royce Plantom, lái thẳng đến dưới khu trọ Túy Ngọc Hoan, anh biết Lê Hương gần đây đều ở tại chỗ này của Diệp Linh. Cửa số xe kế bên người lái chậm rãi trượt xuống, anh ngước mắt nhìn lên, ở khung cửa đó đã kéo rèm che, nhưng bên trong vẫn hắt ra ánh đèn vàng, tỏa ra hơi thở ấm áp. Trước đây ở U Lan Uyễn, dù cho cô có ngủ trước, cô cũng sẽ để đèn cho anh.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 472: “Còn tắm cái gì mà tắm, giáo sư Smith tới rồi, Smith am hiểu nhất chính là nam khoa, cậu ta đang chờ cháu đấy, Hàn Đình, chúng ta bây giờ phải đi trị liệu, để cho cháu sớm lấy được phong độ của đàn ông.” “…” Trán Mạc Tuân đổ ba vạch đen, lập tức từ chối nói: “Bà nội, cháu còn phải xử lý tài liệu, mấy ngày nữa rồi chữa trị điI.” “Hàn Đình, ở trong bệnh viện không phải cháu đã nói rồi sao, cháu đã đồng ý với ta sẽ tích cực phối hợp trị liệu.” “Bà nội, cháu cũng không có không phối hợp trị liệu, chỉ là ngày khác đi.” Giọng của Mạc Tuân cường thế bá đạo, không cho phép ai cãi lời. Mạc lão phu nhân giận quá hóa cười: “Hàn Đình, cháu chơi xấu với bà đúng không, tốt lắm, bây giờ bà liền gọi điện cho Lê Hương.” Nói xong lão phu nhân xoay người rời đỉ. “Bà nội!” Mạc Tuân nhanh chóng kéo lại lão phu nhân: “Bà gọi điện thoại cho cô ấy làm gì, ở trong bệnh viện bà đã nói sẽ không đi tìm cô ấy.” Lão phu nhân hừ một tiếng: “Bà đã đáp ứng không đi tìm Lê Hương, bà không có tìm mà, chỉ là gọi điện thoại thôi, sau đó kể chuyện cháu “không được” cho Lê Hương, Lê Hương nhất định sẽ đến tìm cháu, nói không chừng Lê Hương đến, cháu liền tốt lên, không tốt cũng không sao, Lê Hương sẽ nghĩ cách trị liệu cho cháu, đến lúc đó không cần vị Smith này nữa. Con ngươi Mạc Tuân co rụt lại, chuyện cơ thể tuyệt đối không thể nói cho Lê Hương, nếu để cô biết anh không được, vậy cô sẽ lấy ánh mắt gì nhìn anh chứ? Trong xương tủy Mạc Tuân chủ nghĩa đàn ông rất lớn, anh có sự kiêu ngạo của chính mình cùng rụt rè, loại chuyện mắt mặt này tuyệt đối không được nói cho cô biết. “Bà nội, bà đừng gọi cô ấy, cháu ngay bây giờ trị liệu, được chưa?” Nói xong Mạc Tuân xoay người rồi ra khỏi phòng ngủ. Lão phu nhân nhìn thoáng qua bóng lưng cháu trai mình, đấu với bà ư, cháu còn non lắm cháu ạl Nhưng lão phu nhân vẫn nặng nè thở dài, nếu như Lê Hương ở đây thì tốt rồi. Mạc Tuân đến phòng trị liệu bên cạnh, Giáo sư Smith ôn hòa cười nói: “Mạc tổng, về tình huống của cậu, tôi đã biết được đại khái, hiện tại mời cậu nằm lên trên, tôi kiểm tra cơ thể cậu trước.” Mạc Tuân đi tới giường đơn, sau đó nằm xuống. Giáo sư Smith đi tới, vô cùng thân thiện trưng cầu ý kiến: “Mạc tổng, tôi giúp anh cởi quần, hay là cậu tự cởi?” Giữa ấn đường anh tuấn của Mạc Tuân như đông lại một tầng sương lạnh, vừa rồi hầu gái muốn cởi quần của anh, hiện tại lại bị một tên đực rựa vây xem, anh cảm tháy rất là không xong. “Mạc tổng, hay là tôi giúp cậu nhé.” Lúc này Giáo sư Smith tự tay cởi thắt lưng anh. Một giây kế tiếp Mạc Tuân liền ngồi dậy, mím đôi môi mỏng thành đường thẳng lạnh lùng, anh nhanh chóng xuống giường, trực tiếp rời khỏi. Giáo sư Smith sửng sốt một chút: “Mạc tổng, cậu đi đâu vậy, chúng ta còn chưa bắt đầu trị liệu.” Nhưng bóng lưng cao lớn của Mạc Tuân đã biến mắt trong tầm mắt anh ta. Mạc Tuân mang theo chìa khóa lên chiếc Rolls- Royce Plantom, lái thẳng đến dưới khu trọ Túy Ngọc Hoan, anh biết Lê Hương gần đây đều ở tại chỗ này của Diệp Linh. Cửa số xe kế bên người lái chậm rãi trượt xuống, anh ngước mắt nhìn lên, ở khung cửa đó đã kéo rèm che, nhưng bên trong vẫn hắt ra ánh đèn vàng, tỏa ra hơi thở ấm áp. Trước đây ở U Lan Uyễn, dù cho cô có ngủ trước, cô cũng sẽ để đèn cho anh.