Tác giả:

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…

Chương 497

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 497: “Để đó trước đi thíml” “Vâng.” Thím Châu đặt quần áo xuống. Lúc này bên trong truyền đến tiếng hô của Lê Hương: “Thím Lý, sao thím lại giặt sạch quần áo của cháu rồi?” Thím Lý đang cầm giẻ lau kính, thím ấy lau đến đâu là láng bóng đến đó, nghe vậy thím ấy vô cùng uất ức nhìn Lê Hương: “Tiểu thư Lê Hương, thím không có giặt mà, đồ lót của bọn cháu thím cũng không động vào. Lê Hương gãi gãi đầu mình, mấy thím này luôn là như vậy, nấu mì thì chừa lại việc đun nước cho cô, giặt quần áo thì chừa lại nội y cho cô, có thế nào cũng sẽ chừa lại một chút rồi nói với cô, những việc này đều là do cô tự làm! “Thím Lý!” “Tiểu thư Lê Hương, cháu giận sao, chẳng lẽ cháu cảm thấy máy thím lớn tuỏi rồi, dọn dẹp không sạch sẽ nữa?” Lê Hương: “…” Mấy thím mỗi lần đều chơi cái chiêu này, a… cô lại thua rồi. Mạc Tuân rửa xong chén đũa đi vào phòng, Lê Hương đã giặt xong đồ lót của cả hai, nội y tỏa ra hương thơm thoang thoảng, bóng người nhỏ mềm của cô đứng trên ban công, phơi đồ lót hai người lên. Của anh là quần lót màu đen có vân, bên cạnh là của cô, màu hồng họa tiết hoạt hình chất liệu thoáng mát, dãy đồ lót theo làn gió khẽ đung đưa. Đây đã là lần thứ hai cô giặt quần đồ lót cho anh. Phơi xong, Lê Hương còn ngước mắt nhìn một chút, thấy nội y hai người phơi sát nhau, cô cảm thấy thời khắc này thật sự rất hạnh phúc, cô ngây ngô cong môi cười. Cầm chậu lên rồi xoay người, Lê Hương liền thấy Mạc Tuân, anh rất sớm đã tới, dáng người cao lớn lười biếng dựa trên vách tường, đôi mắt nhuộm mấy phần ý cười dịu dàng nhìn cô, ánh mắt anh rất nóng bỏng, ẩn trong đó như có cả dung nham. Vành tai trắng như tuyết Lê Hương chợt đỏ lên: “Mạc tiên sinh, sao anh lại bất lịch sự thế, vào phòng con gái cũng không biết gõ cửa sao?” Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm anh khí, trong đuôi mắt hẹp dài tràn ra vài phần phong tình của người đàn ông trưởng thành: “Giờ mà em bàn chuyện lịch sự với anh à, vậy em vừa rồi nhìn quần lót anh cười ngốc như một bé khùng thì lịch sự hả?” Lê Hương cảm thấy trước giờ cô chưa từng cãi thua ai, nhưng gặp phải người đàn ông này, cô đều không thắng được. Thả chậu xuống, Lê Hương đứng ở bên giường long lanh nhìn anh, ngón tay trắng nõn vươn ra, ngoắc ngoắc anh: “Qua đây.” Nơi này là khuê phòng chân chính của cô, cả căn phòng đều tản ra mùi hương thiếu nữ trong veo mềm mại trên người cô , lúc này cô gái thanh tú đứng cạnh giường, trong tròng mắt hàm chứ lấy ánh nước mùa xuân tan ra, gọi anh tới gần. Mạc Tuân nhấc chân dài đi tới, thân hình cao lớn nhanh chóng phủ một cái bóng trước mặt cô: “Ngón tay câu ai đó, xem anh là chó nhỏ sai bảo hả?” Hàm răng Lê Hương cắn lên đôi môi đỏ mọng, nhảy đến trong ngực anh, ôm lấy vòng eo hẹp của anh: “Mạc tiên sinh, vậy anh có muốn làm chú chó săn nhỏ của em không?” Muốn. Anh chính là chó săn nhỏ của cô. Mạc Tuân khóa chặt khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng của cô vào đáy mắt mình, cất giọng khàn khàn từ tính: “Mạc phu nhân, anh nghi ngờ em đang quyến rũ anh, mặc dù anh không có chứng cứ.”

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 497: “Để đó trước đi thíml” “Vâng.” Thím Châu đặt quần áo xuống. Lúc này bên trong truyền đến tiếng hô của Lê Hương: “Thím Lý, sao thím lại giặt sạch quần áo của cháu rồi?” Thím Lý đang cầm giẻ lau kính, thím ấy lau đến đâu là láng bóng đến đó, nghe vậy thím ấy vô cùng uất ức nhìn Lê Hương: “Tiểu thư Lê Hương, thím không có giặt mà, đồ lót của bọn cháu thím cũng không động vào. Lê Hương gãi gãi đầu mình, mấy thím này luôn là như vậy, nấu mì thì chừa lại việc đun nước cho cô, giặt quần áo thì chừa lại nội y cho cô, có thế nào cũng sẽ chừa lại một chút rồi nói với cô, những việc này đều là do cô tự làm! “Thím Lý!” “Tiểu thư Lê Hương, cháu giận sao, chẳng lẽ cháu cảm thấy máy thím lớn tuỏi rồi, dọn dẹp không sạch sẽ nữa?” Lê Hương: “…” Mấy thím mỗi lần đều chơi cái chiêu này, a… cô lại thua rồi. Mạc Tuân rửa xong chén đũa đi vào phòng, Lê Hương đã giặt xong đồ lót của cả hai, nội y tỏa ra hương thơm thoang thoảng, bóng người nhỏ mềm của cô đứng trên ban công, phơi đồ lót hai người lên. Của anh là quần lót màu đen có vân, bên cạnh là của cô, màu hồng họa tiết hoạt hình chất liệu thoáng mát, dãy đồ lót theo làn gió khẽ đung đưa. Đây đã là lần thứ hai cô giặt quần đồ lót cho anh. Phơi xong, Lê Hương còn ngước mắt nhìn một chút, thấy nội y hai người phơi sát nhau, cô cảm thấy thời khắc này thật sự rất hạnh phúc, cô ngây ngô cong môi cười. Cầm chậu lên rồi xoay người, Lê Hương liền thấy Mạc Tuân, anh rất sớm đã tới, dáng người cao lớn lười biếng dựa trên vách tường, đôi mắt nhuộm mấy phần ý cười dịu dàng nhìn cô, ánh mắt anh rất nóng bỏng, ẩn trong đó như có cả dung nham. Vành tai trắng như tuyết Lê Hương chợt đỏ lên: “Mạc tiên sinh, sao anh lại bất lịch sự thế, vào phòng con gái cũng không biết gõ cửa sao?” Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm anh khí, trong đuôi mắt hẹp dài tràn ra vài phần phong tình của người đàn ông trưởng thành: “Giờ mà em bàn chuyện lịch sự với anh à, vậy em vừa rồi nhìn quần lót anh cười ngốc như một bé khùng thì lịch sự hả?” Lê Hương cảm thấy trước giờ cô chưa từng cãi thua ai, nhưng gặp phải người đàn ông này, cô đều không thắng được. Thả chậu xuống, Lê Hương đứng ở bên giường long lanh nhìn anh, ngón tay trắng nõn vươn ra, ngoắc ngoắc anh: “Qua đây.” Nơi này là khuê phòng chân chính của cô, cả căn phòng đều tản ra mùi hương thiếu nữ trong veo mềm mại trên người cô , lúc này cô gái thanh tú đứng cạnh giường, trong tròng mắt hàm chứ lấy ánh nước mùa xuân tan ra, gọi anh tới gần. Mạc Tuân nhấc chân dài đi tới, thân hình cao lớn nhanh chóng phủ một cái bóng trước mặt cô: “Ngón tay câu ai đó, xem anh là chó nhỏ sai bảo hả?” Hàm răng Lê Hương cắn lên đôi môi đỏ mọng, nhảy đến trong ngực anh, ôm lấy vòng eo hẹp của anh: “Mạc tiên sinh, vậy anh có muốn làm chú chó săn nhỏ của em không?” Muốn. Anh chính là chó săn nhỏ của cô. Mạc Tuân khóa chặt khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng của cô vào đáy mắt mình, cất giọng khàn khàn từ tính: “Mạc phu nhân, anh nghi ngờ em đang quyến rũ anh, mặc dù anh không có chứng cứ.”

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 497: “Để đó trước đi thíml” “Vâng.” Thím Châu đặt quần áo xuống. Lúc này bên trong truyền đến tiếng hô của Lê Hương: “Thím Lý, sao thím lại giặt sạch quần áo của cháu rồi?” Thím Lý đang cầm giẻ lau kính, thím ấy lau đến đâu là láng bóng đến đó, nghe vậy thím ấy vô cùng uất ức nhìn Lê Hương: “Tiểu thư Lê Hương, thím không có giặt mà, đồ lót của bọn cháu thím cũng không động vào. Lê Hương gãi gãi đầu mình, mấy thím này luôn là như vậy, nấu mì thì chừa lại việc đun nước cho cô, giặt quần áo thì chừa lại nội y cho cô, có thế nào cũng sẽ chừa lại một chút rồi nói với cô, những việc này đều là do cô tự làm! “Thím Lý!” “Tiểu thư Lê Hương, cháu giận sao, chẳng lẽ cháu cảm thấy máy thím lớn tuỏi rồi, dọn dẹp không sạch sẽ nữa?” Lê Hương: “…” Mấy thím mỗi lần đều chơi cái chiêu này, a… cô lại thua rồi. Mạc Tuân rửa xong chén đũa đi vào phòng, Lê Hương đã giặt xong đồ lót của cả hai, nội y tỏa ra hương thơm thoang thoảng, bóng người nhỏ mềm của cô đứng trên ban công, phơi đồ lót hai người lên. Của anh là quần lót màu đen có vân, bên cạnh là của cô, màu hồng họa tiết hoạt hình chất liệu thoáng mát, dãy đồ lót theo làn gió khẽ đung đưa. Đây đã là lần thứ hai cô giặt quần đồ lót cho anh. Phơi xong, Lê Hương còn ngước mắt nhìn một chút, thấy nội y hai người phơi sát nhau, cô cảm thấy thời khắc này thật sự rất hạnh phúc, cô ngây ngô cong môi cười. Cầm chậu lên rồi xoay người, Lê Hương liền thấy Mạc Tuân, anh rất sớm đã tới, dáng người cao lớn lười biếng dựa trên vách tường, đôi mắt nhuộm mấy phần ý cười dịu dàng nhìn cô, ánh mắt anh rất nóng bỏng, ẩn trong đó như có cả dung nham. Vành tai trắng như tuyết Lê Hương chợt đỏ lên: “Mạc tiên sinh, sao anh lại bất lịch sự thế, vào phòng con gái cũng không biết gõ cửa sao?” Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm anh khí, trong đuôi mắt hẹp dài tràn ra vài phần phong tình của người đàn ông trưởng thành: “Giờ mà em bàn chuyện lịch sự với anh à, vậy em vừa rồi nhìn quần lót anh cười ngốc như một bé khùng thì lịch sự hả?” Lê Hương cảm thấy trước giờ cô chưa từng cãi thua ai, nhưng gặp phải người đàn ông này, cô đều không thắng được. Thả chậu xuống, Lê Hương đứng ở bên giường long lanh nhìn anh, ngón tay trắng nõn vươn ra, ngoắc ngoắc anh: “Qua đây.” Nơi này là khuê phòng chân chính của cô, cả căn phòng đều tản ra mùi hương thiếu nữ trong veo mềm mại trên người cô , lúc này cô gái thanh tú đứng cạnh giường, trong tròng mắt hàm chứ lấy ánh nước mùa xuân tan ra, gọi anh tới gần. Mạc Tuân nhấc chân dài đi tới, thân hình cao lớn nhanh chóng phủ một cái bóng trước mặt cô: “Ngón tay câu ai đó, xem anh là chó nhỏ sai bảo hả?” Hàm răng Lê Hương cắn lên đôi môi đỏ mọng, nhảy đến trong ngực anh, ôm lấy vòng eo hẹp của anh: “Mạc tiên sinh, vậy anh có muốn làm chú chó săn nhỏ của em không?” Muốn. Anh chính là chó săn nhỏ của cô. Mạc Tuân khóa chặt khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng của cô vào đáy mắt mình, cất giọng khàn khàn từ tính: “Mạc phu nhân, anh nghi ngờ em đang quyến rũ anh, mặc dù anh không có chứng cứ.”

Chương 497