Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 1023
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1023: “Kết quả đã ra chưa, nhanh một chút.” Mạc Tuân nhịn không được thúc giục. Bác sĩ cười nói: “Thiếu chủ, đợi một phút nữa là có rôi ạ.” “Vậy nhanh hơn chút nữa!” Lê Hương nhìn Mạc Tuân, chậm rãi nhíu chặt hàng mày thanh tú, cô biết anh rất để ý đứa bé này, nhưng bây giờ có bao nhiêu vui vẻ, lát nữa sẽ có bấy nhiêu thất Vọng. “Thiếu chủ, có kết quả rồi!” Lúc này bác sĩ kêu lên. Mạc Tuân nhận lấy tờ kết quả, bác sĩ đang ở bên cạnh anh giải thích: “Thiếu chủ, Lê tiểu thư thật sự mang thai.” Cô thực sự còn mang thai? Con của anh và cô vẫn chưa mắt? Một niềm vui cực lớn tràn ngập trong lồng ngực Mạc Tuân, tất cả u ám, lạnh lẽo cùng bàng hoàng trong khoảng thời gian này đều biến mắt trong nháy mắt. Một giọng nói rồi vô số âm thanh văng vằng bên tai, Mạc Tuân, Lê Hương không có không muốn đứa bé này, cô ấy không có không muốn mày, cô ấy yêu con, cô ấy yêu mày? Mạc Tuân tiến lên, vươn tay ôm lấy thắt lưng mềm của Lê Hương, ôm cô quay một vòng, anh rất vui vẻ, vui vẻ đến điên rồi: “Lê Hương, vì sao em không nói cho anh, anh cũng biết, em sẽ không rời bỏ anh mà.” “Mạc Tuân…” Lê Hương khẽ gọi tên anh: “Con anh đã mắt rồi, hiện tại đứa trẻ trong bụng em không phải của anh.” Cái gì? Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ, anh nâng mí mắt anh tuấn, nhìn về phía Lê Hương. “Thiếu… thiếu chủ…” lúc này bác sĩ nhìn kết quả thai cả kinh nói: “Thời kì Lê tiểu thư mang thai không đúng, Lê tiểu thư mới vừa có bầu, đứa bé này chỉ mới được…. hai tuần lễ.” Nếu như con Mạc Tuân vẫn còn, hiện tại đã hai ba tháng rồi, thế nhưng đứa bé này chỉ mới hai tuần, vậy chỉ có một khả năng, đứa bé này… không phải của anh? Bầu không khí ấm áp vừa nãy trong nháy mắt tan biến, nhiệt độ hạ xuống tựa hầm băng. Sùng Văn đứng cạnh sắc mặt đại biến, anh ta biết nhà mình thiếu chủ yêu Lê Hương và đứa bé này bao nhiêu, nhưng bây giờ kết quả kiểm tra đứa bé này lại là không phải con của thiếu chủ? Sùng Văn đã mơ hồ có dự cảm không lành, anh cảm giác nhà mình thiếu chủ sẽ xảy ra chuyện? Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân tắt ngúm, lạnh băng không chút hơi ấm, anh chậm rãi đứng lên, hai bàn tay to nắm bờ vai oánh nhuận của cô: “Đứa bé này không phải của… anh, vậy thì của ai?” Lê Hương biết thời gian của mình đã không còn nhiều nữa, cô chỉ có tám giờ đồng hồ sau cùng, cô phải rời khỏi đây đi đến cắm địa, cô phải về nhà. Đôi mắt trong vắt của Lê Hương rơi vào cặp mắt u ám kia của Mạc Tuân: “Đứa bé này là của Tô Hi.”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1023: “Kết quả đã ra chưa, nhanh một chút.” Mạc Tuân nhịn không được thúc giục. Bác sĩ cười nói: “Thiếu chủ, đợi một phút nữa là có rôi ạ.” “Vậy nhanh hơn chút nữa!” Lê Hương nhìn Mạc Tuân, chậm rãi nhíu chặt hàng mày thanh tú, cô biết anh rất để ý đứa bé này, nhưng bây giờ có bao nhiêu vui vẻ, lát nữa sẽ có bấy nhiêu thất Vọng. “Thiếu chủ, có kết quả rồi!” Lúc này bác sĩ kêu lên. Mạc Tuân nhận lấy tờ kết quả, bác sĩ đang ở bên cạnh anh giải thích: “Thiếu chủ, Lê tiểu thư thật sự mang thai.” Cô thực sự còn mang thai? Con của anh và cô vẫn chưa mắt? Một niềm vui cực lớn tràn ngập trong lồng ngực Mạc Tuân, tất cả u ám, lạnh lẽo cùng bàng hoàng trong khoảng thời gian này đều biến mắt trong nháy mắt. Một giọng nói rồi vô số âm thanh văng vằng bên tai, Mạc Tuân, Lê Hương không có không muốn đứa bé này, cô ấy không có không muốn mày, cô ấy yêu con, cô ấy yêu mày? Mạc Tuân tiến lên, vươn tay ôm lấy thắt lưng mềm của Lê Hương, ôm cô quay một vòng, anh rất vui vẻ, vui vẻ đến điên rồi: “Lê Hương, vì sao em không nói cho anh, anh cũng biết, em sẽ không rời bỏ anh mà.” “Mạc Tuân…” Lê Hương khẽ gọi tên anh: “Con anh đã mắt rồi, hiện tại đứa trẻ trong bụng em không phải của anh.” Cái gì? Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ, anh nâng mí mắt anh tuấn, nhìn về phía Lê Hương. “Thiếu… thiếu chủ…” lúc này bác sĩ nhìn kết quả thai cả kinh nói: “Thời kì Lê tiểu thư mang thai không đúng, Lê tiểu thư mới vừa có bầu, đứa bé này chỉ mới được…. hai tuần lễ.” Nếu như con Mạc Tuân vẫn còn, hiện tại đã hai ba tháng rồi, thế nhưng đứa bé này chỉ mới hai tuần, vậy chỉ có một khả năng, đứa bé này… không phải của anh? Bầu không khí ấm áp vừa nãy trong nháy mắt tan biến, nhiệt độ hạ xuống tựa hầm băng. Sùng Văn đứng cạnh sắc mặt đại biến, anh ta biết nhà mình thiếu chủ yêu Lê Hương và đứa bé này bao nhiêu, nhưng bây giờ kết quả kiểm tra đứa bé này lại là không phải con của thiếu chủ? Sùng Văn đã mơ hồ có dự cảm không lành, anh cảm giác nhà mình thiếu chủ sẽ xảy ra chuyện? Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân tắt ngúm, lạnh băng không chút hơi ấm, anh chậm rãi đứng lên, hai bàn tay to nắm bờ vai oánh nhuận của cô: “Đứa bé này không phải của… anh, vậy thì của ai?” Lê Hương biết thời gian của mình đã không còn nhiều nữa, cô chỉ có tám giờ đồng hồ sau cùng, cô phải rời khỏi đây đi đến cắm địa, cô phải về nhà. Đôi mắt trong vắt của Lê Hương rơi vào cặp mắt u ám kia của Mạc Tuân: “Đứa bé này là của Tô Hi.”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1023: “Kết quả đã ra chưa, nhanh một chút.” Mạc Tuân nhịn không được thúc giục. Bác sĩ cười nói: “Thiếu chủ, đợi một phút nữa là có rôi ạ.” “Vậy nhanh hơn chút nữa!” Lê Hương nhìn Mạc Tuân, chậm rãi nhíu chặt hàng mày thanh tú, cô biết anh rất để ý đứa bé này, nhưng bây giờ có bao nhiêu vui vẻ, lát nữa sẽ có bấy nhiêu thất Vọng. “Thiếu chủ, có kết quả rồi!” Lúc này bác sĩ kêu lên. Mạc Tuân nhận lấy tờ kết quả, bác sĩ đang ở bên cạnh anh giải thích: “Thiếu chủ, Lê tiểu thư thật sự mang thai.” Cô thực sự còn mang thai? Con của anh và cô vẫn chưa mắt? Một niềm vui cực lớn tràn ngập trong lồng ngực Mạc Tuân, tất cả u ám, lạnh lẽo cùng bàng hoàng trong khoảng thời gian này đều biến mắt trong nháy mắt. Một giọng nói rồi vô số âm thanh văng vằng bên tai, Mạc Tuân, Lê Hương không có không muốn đứa bé này, cô ấy không có không muốn mày, cô ấy yêu con, cô ấy yêu mày? Mạc Tuân tiến lên, vươn tay ôm lấy thắt lưng mềm của Lê Hương, ôm cô quay một vòng, anh rất vui vẻ, vui vẻ đến điên rồi: “Lê Hương, vì sao em không nói cho anh, anh cũng biết, em sẽ không rời bỏ anh mà.” “Mạc Tuân…” Lê Hương khẽ gọi tên anh: “Con anh đã mắt rồi, hiện tại đứa trẻ trong bụng em không phải của anh.” Cái gì? Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ, anh nâng mí mắt anh tuấn, nhìn về phía Lê Hương. “Thiếu… thiếu chủ…” lúc này bác sĩ nhìn kết quả thai cả kinh nói: “Thời kì Lê tiểu thư mang thai không đúng, Lê tiểu thư mới vừa có bầu, đứa bé này chỉ mới được…. hai tuần lễ.” Nếu như con Mạc Tuân vẫn còn, hiện tại đã hai ba tháng rồi, thế nhưng đứa bé này chỉ mới hai tuần, vậy chỉ có một khả năng, đứa bé này… không phải của anh? Bầu không khí ấm áp vừa nãy trong nháy mắt tan biến, nhiệt độ hạ xuống tựa hầm băng. Sùng Văn đứng cạnh sắc mặt đại biến, anh ta biết nhà mình thiếu chủ yêu Lê Hương và đứa bé này bao nhiêu, nhưng bây giờ kết quả kiểm tra đứa bé này lại là không phải con của thiếu chủ? Sùng Văn đã mơ hồ có dự cảm không lành, anh cảm giác nhà mình thiếu chủ sẽ xảy ra chuyện? Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân tắt ngúm, lạnh băng không chút hơi ấm, anh chậm rãi đứng lên, hai bàn tay to nắm bờ vai oánh nhuận của cô: “Đứa bé này không phải của… anh, vậy thì của ai?” Lê Hương biết thời gian của mình đã không còn nhiều nữa, cô chỉ có tám giờ đồng hồ sau cùng, cô phải rời khỏi đây đi đến cắm địa, cô phải về nhà. Đôi mắt trong vắt của Lê Hương rơi vào cặp mắt u ám kia của Mạc Tuân: “Đứa bé này là của Tô Hi.”