Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 1150
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 1150: Ban nãy Mạc Thần Dịch nghe được hai chữ “sân bay” này, biểu cảm biến hóa vi diệu đều được Mạc Từ Tước thấy rõ. Ngón tay Mạc Thần Dịch không ngừng, cậu thản nhiên nói: “Ông, con không gặp được ai cả, nhưng lúc con lên xe, con đột nhiên thấy tim đập rộn lên, như thể phía sau có cái gì đang đuồi theo con, đang hấp dẫn con, nhưng đến khi con quay đầu nhìn lại, phía sau chẳng có ai cả.” Gương mặt như tượng tạc của Mạc Từ Tước không chút biểu cảm, ông chỉ hứng thú cong môi: “Ò, phải không?” Rất nhanh, Mạc Thần Dịch đã khôi phục được hệ thống phòng ngự của Mạc Tuân, đồng thời tập trung đến địa chỉ chỗ Bì Bì. Bên kia, Sùng Văn nhìn máy vi tính đã khôi phục giao diện bình thường, khen không ngót lời: “Dịch Dịch tiểu thiếu gia thực sự rất lợi hại!” Mạc Tuân ngồi trên ghế da trong phòng làm việc, lúc này điện thoại anh vang lên, là điện thoại của Mạc Thần Dịch. Mạc Tuân ấn phím nhận, chất giọng non nớt mà lạnh lùng của Mạc Thần Dịch nhanh chóng truyền đến: “Người kia ở Cô Tô Uyển, nhưng bên bố không cần đi đâu, cậu ta đã chạy.” Mạc Tuân cũng không cảm thấy kỳ quái, Mạc Thần Dịch khởi động hệ thống phản theo dõi, hacker phía bên kia chắc đã nhận ra trước. Mạc Tuân không nói chuyện, Mạc Thần Dịch tiếp tục nói: “Đứa bé này bố không cần để ý đến, giao cho con là được.” Nói xong, Mạc Thần Dịch lại cúp điện thoại. Nghe tiếng “tút tút”, Mạc Tuân: “…” Trên cái thế giới này người dám cúp điện thoại anh chỉ có Mạc Thần Dịch, còn có mẹ cậu? Dĩ nhiên, hôm nay ở sân bay còn nhảy ra một thằng nhóc bắt anh giơ hai tay lên. Mạc Tuân chậm rãi híp đuôi mắt hẹp dài, đầu anh trong nổi lên khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Tiểu Tinh Tinh, chính là phiên bản thu nhỏ của Lê Hương, hai đứa bé kia rốt cuộc là ai? Trong lòng Mạc Tuân đã có suy đoán, anh mím môi thành đường vòng cung lạnh lẽo. Lúc này Sùng Văn nhanh chóng đã đi tới, sắc mặt ngưng trọng nói: *Thiếu chủ, mới nhận được một tin tức.” Mạc Tuân: “Nói.” “Ngày mai công chúa Lan Lâu Cổ Quốc sắp sửa đến Hoa Tây Châu, thương thảo hôn sự với Cửu Lăng vương Thượng Quan Húc của Hoa Tây Châu.” Mấy năm nay hậu cung Thượng Quan Đằng tràn đầy, con trai con gái một rổ, trong đó đứa con trai kiệt xuất nhất là Thượng Quan Húc. Thượng Quan Húc là đệ nhất dũng tướng của Hoa Tây Châu, nắm trong tay cửu đại lăng của Hoa Tây Châu, từ nhỏ đã đượcThượng Quan Đằng phong làm Cửu Lăng vương, sở hữu phủ đệ của mình, hắn vẫn luôn là người cách ngôi vị quân vương gần nhất. Nhưng, Thượng Quan Đẳng càng thêm thiên vị đứa con trai mà Họa phi, Họa phi chính là vị mỹ nhân dị vực am hiểu mị thuật kia, bà ta sinh một trai một gái, con gái Thượng Quan Mật Nhi là công chúa được Thượng Quan Đằng cưng chiều nhất, con trai Thượng Quan Khải do được Thượng Quan Đẳng thiên vị, nắm giữ cắm vệ quyền trong Vương cung. Thượng Quan Húc và âm thầm đọ sức Thượng Quan Khải nhau, đều nhắm vào ngôi vị quân vương quân lâm thiên hạ. Hiện tại công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc đột nhiên đến, Thượng Quan Húc là một trong hai kẻ đang tranh đoạt quyền được chọn trúng, tin tức này như vang như sắm, đã sớm chấn động thời cuộc bây giờ của Hoa Tây Châu. Mi tâm anh tuần của Mạc Tuân đột nhiên trầm xuống, anh nhìn Sùng Văn: “Công chúa Lan Lâu Cổ Quốc? Là vị nào?”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 1150: Ban nãy Mạc Thần Dịch nghe được hai chữ “sân bay” này, biểu cảm biến hóa vi diệu đều được Mạc Từ Tước thấy rõ. Ngón tay Mạc Thần Dịch không ngừng, cậu thản nhiên nói: “Ông, con không gặp được ai cả, nhưng lúc con lên xe, con đột nhiên thấy tim đập rộn lên, như thể phía sau có cái gì đang đuồi theo con, đang hấp dẫn con, nhưng đến khi con quay đầu nhìn lại, phía sau chẳng có ai cả.” Gương mặt như tượng tạc của Mạc Từ Tước không chút biểu cảm, ông chỉ hứng thú cong môi: “Ò, phải không?” Rất nhanh, Mạc Thần Dịch đã khôi phục được hệ thống phòng ngự của Mạc Tuân, đồng thời tập trung đến địa chỉ chỗ Bì Bì. Bên kia, Sùng Văn nhìn máy vi tính đã khôi phục giao diện bình thường, khen không ngót lời: “Dịch Dịch tiểu thiếu gia thực sự rất lợi hại!” Mạc Tuân ngồi trên ghế da trong phòng làm việc, lúc này điện thoại anh vang lên, là điện thoại của Mạc Thần Dịch. Mạc Tuân ấn phím nhận, chất giọng non nớt mà lạnh lùng của Mạc Thần Dịch nhanh chóng truyền đến: “Người kia ở Cô Tô Uyển, nhưng bên bố không cần đi đâu, cậu ta đã chạy.” Mạc Tuân cũng không cảm thấy kỳ quái, Mạc Thần Dịch khởi động hệ thống phản theo dõi, hacker phía bên kia chắc đã nhận ra trước. Mạc Tuân không nói chuyện, Mạc Thần Dịch tiếp tục nói: “Đứa bé này bố không cần để ý đến, giao cho con là được.” Nói xong, Mạc Thần Dịch lại cúp điện thoại. Nghe tiếng “tút tút”, Mạc Tuân: “…” Trên cái thế giới này người dám cúp điện thoại anh chỉ có Mạc Thần Dịch, còn có mẹ cậu? Dĩ nhiên, hôm nay ở sân bay còn nhảy ra một thằng nhóc bắt anh giơ hai tay lên. Mạc Tuân chậm rãi híp đuôi mắt hẹp dài, đầu anh trong nổi lên khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Tiểu Tinh Tinh, chính là phiên bản thu nhỏ của Lê Hương, hai đứa bé kia rốt cuộc là ai? Trong lòng Mạc Tuân đã có suy đoán, anh mím môi thành đường vòng cung lạnh lẽo. Lúc này Sùng Văn nhanh chóng đã đi tới, sắc mặt ngưng trọng nói: *Thiếu chủ, mới nhận được một tin tức.” Mạc Tuân: “Nói.” “Ngày mai công chúa Lan Lâu Cổ Quốc sắp sửa đến Hoa Tây Châu, thương thảo hôn sự với Cửu Lăng vương Thượng Quan Húc của Hoa Tây Châu.” Mấy năm nay hậu cung Thượng Quan Đằng tràn đầy, con trai con gái một rổ, trong đó đứa con trai kiệt xuất nhất là Thượng Quan Húc. Thượng Quan Húc là đệ nhất dũng tướng của Hoa Tây Châu, nắm trong tay cửu đại lăng của Hoa Tây Châu, từ nhỏ đã đượcThượng Quan Đằng phong làm Cửu Lăng vương, sở hữu phủ đệ của mình, hắn vẫn luôn là người cách ngôi vị quân vương gần nhất. Nhưng, Thượng Quan Đẳng càng thêm thiên vị đứa con trai mà Họa phi, Họa phi chính là vị mỹ nhân dị vực am hiểu mị thuật kia, bà ta sinh một trai một gái, con gái Thượng Quan Mật Nhi là công chúa được Thượng Quan Đằng cưng chiều nhất, con trai Thượng Quan Khải do được Thượng Quan Đẳng thiên vị, nắm giữ cắm vệ quyền trong Vương cung. Thượng Quan Húc và âm thầm đọ sức Thượng Quan Khải nhau, đều nhắm vào ngôi vị quân vương quân lâm thiên hạ. Hiện tại công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc đột nhiên đến, Thượng Quan Húc là một trong hai kẻ đang tranh đoạt quyền được chọn trúng, tin tức này như vang như sắm, đã sớm chấn động thời cuộc bây giờ của Hoa Tây Châu. Mi tâm anh tuần của Mạc Tuân đột nhiên trầm xuống, anh nhìn Sùng Văn: “Công chúa Lan Lâu Cổ Quốc? Là vị nào?”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 1150: Ban nãy Mạc Thần Dịch nghe được hai chữ “sân bay” này, biểu cảm biến hóa vi diệu đều được Mạc Từ Tước thấy rõ. Ngón tay Mạc Thần Dịch không ngừng, cậu thản nhiên nói: “Ông, con không gặp được ai cả, nhưng lúc con lên xe, con đột nhiên thấy tim đập rộn lên, như thể phía sau có cái gì đang đuồi theo con, đang hấp dẫn con, nhưng đến khi con quay đầu nhìn lại, phía sau chẳng có ai cả.” Gương mặt như tượng tạc của Mạc Từ Tước không chút biểu cảm, ông chỉ hứng thú cong môi: “Ò, phải không?” Rất nhanh, Mạc Thần Dịch đã khôi phục được hệ thống phòng ngự của Mạc Tuân, đồng thời tập trung đến địa chỉ chỗ Bì Bì. Bên kia, Sùng Văn nhìn máy vi tính đã khôi phục giao diện bình thường, khen không ngót lời: “Dịch Dịch tiểu thiếu gia thực sự rất lợi hại!” Mạc Tuân ngồi trên ghế da trong phòng làm việc, lúc này điện thoại anh vang lên, là điện thoại của Mạc Thần Dịch. Mạc Tuân ấn phím nhận, chất giọng non nớt mà lạnh lùng của Mạc Thần Dịch nhanh chóng truyền đến: “Người kia ở Cô Tô Uyển, nhưng bên bố không cần đi đâu, cậu ta đã chạy.” Mạc Tuân cũng không cảm thấy kỳ quái, Mạc Thần Dịch khởi động hệ thống phản theo dõi, hacker phía bên kia chắc đã nhận ra trước. Mạc Tuân không nói chuyện, Mạc Thần Dịch tiếp tục nói: “Đứa bé này bố không cần để ý đến, giao cho con là được.” Nói xong, Mạc Thần Dịch lại cúp điện thoại. Nghe tiếng “tút tút”, Mạc Tuân: “…” Trên cái thế giới này người dám cúp điện thoại anh chỉ có Mạc Thần Dịch, còn có mẹ cậu? Dĩ nhiên, hôm nay ở sân bay còn nhảy ra một thằng nhóc bắt anh giơ hai tay lên. Mạc Tuân chậm rãi híp đuôi mắt hẹp dài, đầu anh trong nổi lên khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Tiểu Tinh Tinh, chính là phiên bản thu nhỏ của Lê Hương, hai đứa bé kia rốt cuộc là ai? Trong lòng Mạc Tuân đã có suy đoán, anh mím môi thành đường vòng cung lạnh lẽo. Lúc này Sùng Văn nhanh chóng đã đi tới, sắc mặt ngưng trọng nói: *Thiếu chủ, mới nhận được một tin tức.” Mạc Tuân: “Nói.” “Ngày mai công chúa Lan Lâu Cổ Quốc sắp sửa đến Hoa Tây Châu, thương thảo hôn sự với Cửu Lăng vương Thượng Quan Húc của Hoa Tây Châu.” Mấy năm nay hậu cung Thượng Quan Đằng tràn đầy, con trai con gái một rổ, trong đó đứa con trai kiệt xuất nhất là Thượng Quan Húc. Thượng Quan Húc là đệ nhất dũng tướng của Hoa Tây Châu, nắm trong tay cửu đại lăng của Hoa Tây Châu, từ nhỏ đã đượcThượng Quan Đằng phong làm Cửu Lăng vương, sở hữu phủ đệ của mình, hắn vẫn luôn là người cách ngôi vị quân vương gần nhất. Nhưng, Thượng Quan Đẳng càng thêm thiên vị đứa con trai mà Họa phi, Họa phi chính là vị mỹ nhân dị vực am hiểu mị thuật kia, bà ta sinh một trai một gái, con gái Thượng Quan Mật Nhi là công chúa được Thượng Quan Đằng cưng chiều nhất, con trai Thượng Quan Khải do được Thượng Quan Đẳng thiên vị, nắm giữ cắm vệ quyền trong Vương cung. Thượng Quan Húc và âm thầm đọ sức Thượng Quan Khải nhau, đều nhắm vào ngôi vị quân vương quân lâm thiên hạ. Hiện tại công chúa điện hạ của Lan Lâu Cổ Quốc đột nhiên đến, Thượng Quan Húc là một trong hai kẻ đang tranh đoạt quyền được chọn trúng, tin tức này như vang như sắm, đã sớm chấn động thời cuộc bây giờ của Hoa Tây Châu. Mi tâm anh tuần của Mạc Tuân đột nhiên trầm xuống, anh nhìn Sùng Văn: “Công chúa Lan Lâu Cổ Quốc? Là vị nào?”