Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 1207
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 1207: “Anh muốn cái gì?” Lê Hương trực tiếp hỏi. Mạc Tuân cúi đầu, môi mỏng tiến tới vành tai trắng như tuyết của cô, đè tháp tiếng nói nói: “Đêm nay đến chỗ tôi, đừng về.” Con ngươi Lê Hương co rụt lại, anh lại… muốn cô đến chỗ của anh qua đêm. Lê Hương cũng không phải kiểu “ngốc bạch điềm” nữa, Mạc Tuân muốn cô ở qua đêm, cô còn sẽ không TG š Ặ An An % À ngốc đên cho là anh là muôn cùng cô đắp chăn thuân khiết nói chuyện phiếm từ mây trăng cho tới nhân sinh triết học, không hề làm gì. “Không được…” Lê Hương vừa nghĩ tới bây giờ mình đang bị anh chế trụ, nên liền mềm nhũn cất tiếng: “Mạc Tuân, bây giờ anh muốn phụ nữ nào mà chẳng có, anh có thể đừng làm khó dễ tôi không… tôi hiện tại có sứ mạng và trách nhiệm của mình, chuyện Hiên Viên Kiếm liên quan đến Lan Lâu phục hưng, anh nhất định không thể nói cho Thượng Quan Húc, hơn nữa việc này anh đừng tham dự hay không, anh trở về Đề Đô đi…” Nhìn đôi môi đỏ mọng cứ mở mở khép khép lại của cô chỉ muốn đuổi anh đi, Mạc Tuân trực tiếp dùng sức hôn lên môi cô. Anh hôn rất kịch liệt, cố ý để cho cô khó chịu, Lê Hương nhanh chóng cảm thấy hô hấp bị đoạt, hơi thở nam tính sạch sẽ mát lạnh trên người anh trong nháy mắt tập kích đến. Ưm. Lê Hương nhanh chóng vươn hai tay nhỏ bé chống lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đầy anh ra. Mạc Tuân nắm chặt vòng eo nhỏ của cô, không chịu buông tay, giữa lúc môi lưỡi dây dưa anh tràn bật tiếng khàn khàn: “Đêm nay đến chỗ tôi đi, nhé? Cô rời khỏi Đề Đô đã lâu, tôi chưa từng có người phụ nữ nào trong một khoảng thời gian rồi, muốn…” Là thật sự muốn. Vừa rồi ở trong vương cung, cô giống như một mèo con trốn bên chân anh, còn phả ra hơi nóng lên địa phương nhạy cảm của anh, khi đó hông của anh đã tê rần. Lê Hương tránh lung tung khỏi nụ hôn hừng hực lại xâm lược mười phần của anh, cô đang suy nghĩ miên man, cô rời khỏi Đế Đô cũng chưa được mấy ngày, anh làm sao lại như thế chứ? “Mạc Tuân, anh buông tôi ra.” Nụ hôn Mạc Tuân rơi xuống mái tóc dài của cô trên, mê luyến ngửi mùi hương trên tóc cô: “Lên xe tôi.” “Không muốn.” Lê Hương tại giấy giụa trong lòng anh, biên độ động tác rất nhỏ, không dám chọc giận anh, tránh anh lại nói chuyện Hiên Viên Kiếm ra, Mạc Tuân cũng cảm giác cô đang nửa chống cự, nửa nghênh đón, thân thể như rắn nước cọ xát thân thể rắn chắc của anh, bắn ra tia điện. Anh muốn cô ôm ngang lên, trực tiếp đưa lên xe mình, sau đó đưa cô về nhà. Về nhà cũng được, nhưng đi ngang qua khách sạn thuê phòng cũng được, nói chung muốn hung hăng ném cô vào trên giường lớn. Vừa lúc đó, xì xì xì, Mạc Tuân cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, như thể có nước lạnh phun trên người anh. Rất nhanh bên tai liền truyền đến âm thanh non nớt: “Chú đẹp trai, bắt nạt phụ nữ không bản lĩnh chút nào đâu, mau buông mẹ ra.” Mạc Tuân cứng đò, anh nhanh chóng xoay người, Tiểu Bì Bì xông vào trong tầm mắt của anh. Tiểu Bì Bì tới, hiện tại cầm trong tay một khẩu súng đồ chơi, vừa rồi chính cậu phun nước lên người Mạc Tuân.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 1207: “Anh muốn cái gì?” Lê Hương trực tiếp hỏi. Mạc Tuân cúi đầu, môi mỏng tiến tới vành tai trắng như tuyết của cô, đè tháp tiếng nói nói: “Đêm nay đến chỗ tôi, đừng về.” Con ngươi Lê Hương co rụt lại, anh lại… muốn cô đến chỗ của anh qua đêm. Lê Hương cũng không phải kiểu “ngốc bạch điềm” nữa, Mạc Tuân muốn cô ở qua đêm, cô còn sẽ không TG š Ặ An An % À ngốc đên cho là anh là muôn cùng cô đắp chăn thuân khiết nói chuyện phiếm từ mây trăng cho tới nhân sinh triết học, không hề làm gì. “Không được…” Lê Hương vừa nghĩ tới bây giờ mình đang bị anh chế trụ, nên liền mềm nhũn cất tiếng: “Mạc Tuân, bây giờ anh muốn phụ nữ nào mà chẳng có, anh có thể đừng làm khó dễ tôi không… tôi hiện tại có sứ mạng và trách nhiệm của mình, chuyện Hiên Viên Kiếm liên quan đến Lan Lâu phục hưng, anh nhất định không thể nói cho Thượng Quan Húc, hơn nữa việc này anh đừng tham dự hay không, anh trở về Đề Đô đi…” Nhìn đôi môi đỏ mọng cứ mở mở khép khép lại của cô chỉ muốn đuổi anh đi, Mạc Tuân trực tiếp dùng sức hôn lên môi cô. Anh hôn rất kịch liệt, cố ý để cho cô khó chịu, Lê Hương nhanh chóng cảm thấy hô hấp bị đoạt, hơi thở nam tính sạch sẽ mát lạnh trên người anh trong nháy mắt tập kích đến. Ưm. Lê Hương nhanh chóng vươn hai tay nhỏ bé chống lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đầy anh ra. Mạc Tuân nắm chặt vòng eo nhỏ của cô, không chịu buông tay, giữa lúc môi lưỡi dây dưa anh tràn bật tiếng khàn khàn: “Đêm nay đến chỗ tôi đi, nhé? Cô rời khỏi Đề Đô đã lâu, tôi chưa từng có người phụ nữ nào trong một khoảng thời gian rồi, muốn…” Là thật sự muốn. Vừa rồi ở trong vương cung, cô giống như một mèo con trốn bên chân anh, còn phả ra hơi nóng lên địa phương nhạy cảm của anh, khi đó hông của anh đã tê rần. Lê Hương tránh lung tung khỏi nụ hôn hừng hực lại xâm lược mười phần của anh, cô đang suy nghĩ miên man, cô rời khỏi Đế Đô cũng chưa được mấy ngày, anh làm sao lại như thế chứ? “Mạc Tuân, anh buông tôi ra.” Nụ hôn Mạc Tuân rơi xuống mái tóc dài của cô trên, mê luyến ngửi mùi hương trên tóc cô: “Lên xe tôi.” “Không muốn.” Lê Hương tại giấy giụa trong lòng anh, biên độ động tác rất nhỏ, không dám chọc giận anh, tránh anh lại nói chuyện Hiên Viên Kiếm ra, Mạc Tuân cũng cảm giác cô đang nửa chống cự, nửa nghênh đón, thân thể như rắn nước cọ xát thân thể rắn chắc của anh, bắn ra tia điện. Anh muốn cô ôm ngang lên, trực tiếp đưa lên xe mình, sau đó đưa cô về nhà. Về nhà cũng được, nhưng đi ngang qua khách sạn thuê phòng cũng được, nói chung muốn hung hăng ném cô vào trên giường lớn. Vừa lúc đó, xì xì xì, Mạc Tuân cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, như thể có nước lạnh phun trên người anh. Rất nhanh bên tai liền truyền đến âm thanh non nớt: “Chú đẹp trai, bắt nạt phụ nữ không bản lĩnh chút nào đâu, mau buông mẹ ra.” Mạc Tuân cứng đò, anh nhanh chóng xoay người, Tiểu Bì Bì xông vào trong tầm mắt của anh. Tiểu Bì Bì tới, hiện tại cầm trong tay một khẩu súng đồ chơi, vừa rồi chính cậu phun nước lên người Mạc Tuân.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 1207: “Anh muốn cái gì?” Lê Hương trực tiếp hỏi. Mạc Tuân cúi đầu, môi mỏng tiến tới vành tai trắng như tuyết của cô, đè tháp tiếng nói nói: “Đêm nay đến chỗ tôi, đừng về.” Con ngươi Lê Hương co rụt lại, anh lại… muốn cô đến chỗ của anh qua đêm. Lê Hương cũng không phải kiểu “ngốc bạch điềm” nữa, Mạc Tuân muốn cô ở qua đêm, cô còn sẽ không TG š Ặ An An % À ngốc đên cho là anh là muôn cùng cô đắp chăn thuân khiết nói chuyện phiếm từ mây trăng cho tới nhân sinh triết học, không hề làm gì. “Không được…” Lê Hương vừa nghĩ tới bây giờ mình đang bị anh chế trụ, nên liền mềm nhũn cất tiếng: “Mạc Tuân, bây giờ anh muốn phụ nữ nào mà chẳng có, anh có thể đừng làm khó dễ tôi không… tôi hiện tại có sứ mạng và trách nhiệm của mình, chuyện Hiên Viên Kiếm liên quan đến Lan Lâu phục hưng, anh nhất định không thể nói cho Thượng Quan Húc, hơn nữa việc này anh đừng tham dự hay không, anh trở về Đề Đô đi…” Nhìn đôi môi đỏ mọng cứ mở mở khép khép lại của cô chỉ muốn đuổi anh đi, Mạc Tuân trực tiếp dùng sức hôn lên môi cô. Anh hôn rất kịch liệt, cố ý để cho cô khó chịu, Lê Hương nhanh chóng cảm thấy hô hấp bị đoạt, hơi thở nam tính sạch sẽ mát lạnh trên người anh trong nháy mắt tập kích đến. Ưm. Lê Hương nhanh chóng vươn hai tay nhỏ bé chống lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đầy anh ra. Mạc Tuân nắm chặt vòng eo nhỏ của cô, không chịu buông tay, giữa lúc môi lưỡi dây dưa anh tràn bật tiếng khàn khàn: “Đêm nay đến chỗ tôi đi, nhé? Cô rời khỏi Đề Đô đã lâu, tôi chưa từng có người phụ nữ nào trong một khoảng thời gian rồi, muốn…” Là thật sự muốn. Vừa rồi ở trong vương cung, cô giống như một mèo con trốn bên chân anh, còn phả ra hơi nóng lên địa phương nhạy cảm của anh, khi đó hông của anh đã tê rần. Lê Hương tránh lung tung khỏi nụ hôn hừng hực lại xâm lược mười phần của anh, cô đang suy nghĩ miên man, cô rời khỏi Đế Đô cũng chưa được mấy ngày, anh làm sao lại như thế chứ? “Mạc Tuân, anh buông tôi ra.” Nụ hôn Mạc Tuân rơi xuống mái tóc dài của cô trên, mê luyến ngửi mùi hương trên tóc cô: “Lên xe tôi.” “Không muốn.” Lê Hương tại giấy giụa trong lòng anh, biên độ động tác rất nhỏ, không dám chọc giận anh, tránh anh lại nói chuyện Hiên Viên Kiếm ra, Mạc Tuân cũng cảm giác cô đang nửa chống cự, nửa nghênh đón, thân thể như rắn nước cọ xát thân thể rắn chắc của anh, bắn ra tia điện. Anh muốn cô ôm ngang lên, trực tiếp đưa lên xe mình, sau đó đưa cô về nhà. Về nhà cũng được, nhưng đi ngang qua khách sạn thuê phòng cũng được, nói chung muốn hung hăng ném cô vào trên giường lớn. Vừa lúc đó, xì xì xì, Mạc Tuân cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, như thể có nước lạnh phun trên người anh. Rất nhanh bên tai liền truyền đến âm thanh non nớt: “Chú đẹp trai, bắt nạt phụ nữ không bản lĩnh chút nào đâu, mau buông mẹ ra.” Mạc Tuân cứng đò, anh nhanh chóng xoay người, Tiểu Bì Bì xông vào trong tầm mắt của anh. Tiểu Bì Bì tới, hiện tại cầm trong tay một khẩu súng đồ chơi, vừa rồi chính cậu phun nước lên người Mạc Tuân.