Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 1275
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 1275: Trái tim Lê Hương như bị một thanh kiếm sắc bén xuyên thủng, lưỡi kiếm cắm vào trái tim cô xoay vòng, khiến cô đau muốn gục ngã. Mạc Tuân vươn tay ôm lấy eo thon của cô, trong nước biển lạnh như băng, nhiệt độ cơ thể của cô gái nhàn nhạt truyền tới, anh hôn lên mái tóc của cô. Lê Hương muốn đầy anh ra. Bên tai truyền đến một tiếng rên thật tháo, mày kiếm anh khí của Mạc Tuân đã chau thật chặt thành chữ xuyên. “Anh bị sao vậy?” Lê Hương vươn tay sờ phía sau lưng anh, mò tới một mảng lớn ấm áp sềnh sệch, nước biển chung quanh đã toàn bộ đã biến thành màu đỏ. Anh bị thương rất nặng. Hai người chật vật bơi lên bờ, sáng sớm hơn năm giờ, ngày mới đã bắt đầu. Phía trước có một nhà gỗ cũ nát, Lê Hương đầy cửa đi vào. Bên trong có một chiếc đèn, một cái lò bếp, một giường lớn, trên giường đặt một cái chăn bông, có thể miễn cưỡng ở. Mạc Tuân nằm trên giường, Lê Hương vạch quần áo trên người anh, phía sau lưng anh đã rách bươm, lộ ra mảng thịt đỏ tươi khiến người lạnh gáy. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, Lê Hương nhìn mà cả người run rẩy, cô xé áo dùng sức băng trên vết thương người anh: “Em phải ra ngoài tìm thuốc cầm máu, nếu không… khẳng định anh sẽ mắt mạng nếu chờ đến khi cứu viện tới.” Cô xoay người rời khỏi cửa. Bỗng một bàn tay thò qua, cầm tay cô. Lê Hương dừng bước, nhìn anh. Mạc Tuân nhìn cô, đôi môi mỏng mắp máy: “Em sẽ… nhân cơ hội này chạy trốn sao?” Đây là một cơ hội tuyệt hảo, anh không có khí lực tóm cô nữa rồi, cô có thể bỏ lại anh không để ý, tự mình chạy trốn. Lê Hương lắc đầu: “Sẽ không.” Cô đi rồi. Mạc Tuân nhìn chằm chằm vào phương hướng cô biến mắt, nhẹ nhàng khép mắt. Thân thể đau đến chết lặng, ý thức từng chút một mắt đi, anh cảm thấy rất lạnh rất lạnh. Anh lâm vào hôn mê. Anh nằm mơ, một cơn ác mộng. Tô Hi mang Lê Hương đi, Lê Hương ngoảnh mặt nói lời từ biệt với anh: “Mạc tiên sinh, em phải đi rồi.” “Đừng đi…” Anh vươn tay bắt cô lại. Thế nhưng bắt không được, thân ảnh Lê Hương đã chậm rãi biến mắt trong tầm mắt anh.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 1275: Trái tim Lê Hương như bị một thanh kiếm sắc bén xuyên thủng, lưỡi kiếm cắm vào trái tim cô xoay vòng, khiến cô đau muốn gục ngã. Mạc Tuân vươn tay ôm lấy eo thon của cô, trong nước biển lạnh như băng, nhiệt độ cơ thể của cô gái nhàn nhạt truyền tới, anh hôn lên mái tóc của cô. Lê Hương muốn đầy anh ra. Bên tai truyền đến một tiếng rên thật tháo, mày kiếm anh khí của Mạc Tuân đã chau thật chặt thành chữ xuyên. “Anh bị sao vậy?” Lê Hương vươn tay sờ phía sau lưng anh, mò tới một mảng lớn ấm áp sềnh sệch, nước biển chung quanh đã toàn bộ đã biến thành màu đỏ. Anh bị thương rất nặng. Hai người chật vật bơi lên bờ, sáng sớm hơn năm giờ, ngày mới đã bắt đầu. Phía trước có một nhà gỗ cũ nát, Lê Hương đầy cửa đi vào. Bên trong có một chiếc đèn, một cái lò bếp, một giường lớn, trên giường đặt một cái chăn bông, có thể miễn cưỡng ở. Mạc Tuân nằm trên giường, Lê Hương vạch quần áo trên người anh, phía sau lưng anh đã rách bươm, lộ ra mảng thịt đỏ tươi khiến người lạnh gáy. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, Lê Hương nhìn mà cả người run rẩy, cô xé áo dùng sức băng trên vết thương người anh: “Em phải ra ngoài tìm thuốc cầm máu, nếu không… khẳng định anh sẽ mắt mạng nếu chờ đến khi cứu viện tới.” Cô xoay người rời khỏi cửa. Bỗng một bàn tay thò qua, cầm tay cô. Lê Hương dừng bước, nhìn anh. Mạc Tuân nhìn cô, đôi môi mỏng mắp máy: “Em sẽ… nhân cơ hội này chạy trốn sao?” Đây là một cơ hội tuyệt hảo, anh không có khí lực tóm cô nữa rồi, cô có thể bỏ lại anh không để ý, tự mình chạy trốn. Lê Hương lắc đầu: “Sẽ không.” Cô đi rồi. Mạc Tuân nhìn chằm chằm vào phương hướng cô biến mắt, nhẹ nhàng khép mắt. Thân thể đau đến chết lặng, ý thức từng chút một mắt đi, anh cảm thấy rất lạnh rất lạnh. Anh lâm vào hôn mê. Anh nằm mơ, một cơn ác mộng. Tô Hi mang Lê Hương đi, Lê Hương ngoảnh mặt nói lời từ biệt với anh: “Mạc tiên sinh, em phải đi rồi.” “Đừng đi…” Anh vươn tay bắt cô lại. Thế nhưng bắt không được, thân ảnh Lê Hương đã chậm rãi biến mắt trong tầm mắt anh.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 1275: Trái tim Lê Hương như bị một thanh kiếm sắc bén xuyên thủng, lưỡi kiếm cắm vào trái tim cô xoay vòng, khiến cô đau muốn gục ngã. Mạc Tuân vươn tay ôm lấy eo thon của cô, trong nước biển lạnh như băng, nhiệt độ cơ thể của cô gái nhàn nhạt truyền tới, anh hôn lên mái tóc của cô. Lê Hương muốn đầy anh ra. Bên tai truyền đến một tiếng rên thật tháo, mày kiếm anh khí của Mạc Tuân đã chau thật chặt thành chữ xuyên. “Anh bị sao vậy?” Lê Hương vươn tay sờ phía sau lưng anh, mò tới một mảng lớn ấm áp sềnh sệch, nước biển chung quanh đã toàn bộ đã biến thành màu đỏ. Anh bị thương rất nặng. Hai người chật vật bơi lên bờ, sáng sớm hơn năm giờ, ngày mới đã bắt đầu. Phía trước có một nhà gỗ cũ nát, Lê Hương đầy cửa đi vào. Bên trong có một chiếc đèn, một cái lò bếp, một giường lớn, trên giường đặt một cái chăn bông, có thể miễn cưỡng ở. Mạc Tuân nằm trên giường, Lê Hương vạch quần áo trên người anh, phía sau lưng anh đã rách bươm, lộ ra mảng thịt đỏ tươi khiến người lạnh gáy. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, Lê Hương nhìn mà cả người run rẩy, cô xé áo dùng sức băng trên vết thương người anh: “Em phải ra ngoài tìm thuốc cầm máu, nếu không… khẳng định anh sẽ mắt mạng nếu chờ đến khi cứu viện tới.” Cô xoay người rời khỏi cửa. Bỗng một bàn tay thò qua, cầm tay cô. Lê Hương dừng bước, nhìn anh. Mạc Tuân nhìn cô, đôi môi mỏng mắp máy: “Em sẽ… nhân cơ hội này chạy trốn sao?” Đây là một cơ hội tuyệt hảo, anh không có khí lực tóm cô nữa rồi, cô có thể bỏ lại anh không để ý, tự mình chạy trốn. Lê Hương lắc đầu: “Sẽ không.” Cô đi rồi. Mạc Tuân nhìn chằm chằm vào phương hướng cô biến mắt, nhẹ nhàng khép mắt. Thân thể đau đến chết lặng, ý thức từng chút một mắt đi, anh cảm thấy rất lạnh rất lạnh. Anh lâm vào hôn mê. Anh nằm mơ, một cơn ác mộng. Tô Hi mang Lê Hương đi, Lê Hương ngoảnh mặt nói lời từ biệt với anh: “Mạc tiên sinh, em phải đi rồi.” “Đừng đi…” Anh vươn tay bắt cô lại. Thế nhưng bắt không được, thân ảnh Lê Hương đã chậm rãi biến mắt trong tầm mắt anh.