Tác giả:

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…

Chương 1282

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 1282: Bác gái, chúng ta có thể đừng nói gì không ạ? Lê Hương cúi đầu, làm bộ như không có chuyện gì muốn đi ngang qua anh. Thế nhưng, cô trật chân. *Áp” Lê Hương khẽ hô một tiếng, cả người ngã xuống bên cạnh. “Cần thận!” Lúc này một cánh tay bóp chặt vòng eo mảnh mai của cô, Mạc Tuân kéo cô vào trong ngực mình. Mặt hai người bất ngờ kề sát, dung nhan như ngọc của anh không ngừng phóng đại trong đồng tử cô. Hai người dán vào nhau, hơi thở quấn quanh, anh cao ngắt, khí chất nồi bật, cô một thân tiên khí, nhỏ xinh mềm mại, hệt như một bức họa mỹ lệ. Lê Hương nhìn anh, hàng mi hoảng loạn run lên, máy giây ngắn ngủi không biết nên nói cái gì. “Ha ha ha…” Chợọt nghe được các bác gái phía sau cười to nói: “Cô bé, bị các bác chộp được rỒi nhé, con còn không thừa nhận đây là chồng con?” Trong tiếng cười của các bác các cô, Lê Hương thật sự muốn tìm một cái động chui vào. Cô nhanh chóng lui về phía sau hai bước, sau đó cầm cái chậu trong tay kín đáo đưa cho anh: “Tôi giặt quần áo, anh phơi quần áo đi!” Nói xong, cô trở lại nhà gỗ, bắt đầu rửa rau. Tối hôm qua mưa to khiến bọn họ phải ở chỗ này thêm một hai ngày, dù sao thì vẫn phải ăn cơm để sống nữa chứu. Mạc Tuân buông chậu xuống, ngón tay thon dài móc chiếc quần lót hồng nhạt họa tiết hoạt hình của cô, rất đáng yêu. Anh nhìn cô: “Cái này làm sao phơi?” Lê Hương ngước mắt nhìn liền thấy quần lót của cô bị anh móc trên ngón tay thon dài. Anh thực sự không biết nên phơi thế nào, dù sao cũng chưa từng đi phơi đồ mà. Phỏng chừng nói ra chắc không có ai tin, anh lại ở chỗ này phơi quân lót của cô.” Khuôn mặt nhỏ Lê Hương đã đỏ đến mức nhỏ máu, cô nhanh chóng đứng dậy, đoạt lấy quần lót trong tay anh: “Tôi tự làm.” Mạc Tuân chau mày kiếm anh khí: “Cô nhát định phải phơi ở đây?” “Có ý gì?” *Phơi ở đây, ai cũng biết cô mặc nội y màu gì.” Sợi dây phơi quần áo đang ở phía trước nhà gỗ, người đến người đi đều có thể thấy, các bà các bác sống ở nơi này cũng đã quen, Lê Hương lại không làm được việc này! Vừa rồi cô thật không ngờ, anh lại nghĩ tới. Lê Hương nhanh chóng xoay người, vào nhà gỗ, cô phơi nội y ra phía sau nhà. Lúc này bên tai vang lên tiếng bước chân trầm ổn, phía sau tựa hồ có một khí tức bức bách ép tới gần, đang ở phía sau cô.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 1282: Bác gái, chúng ta có thể đừng nói gì không ạ? Lê Hương cúi đầu, làm bộ như không có chuyện gì muốn đi ngang qua anh. Thế nhưng, cô trật chân. *Áp” Lê Hương khẽ hô một tiếng, cả người ngã xuống bên cạnh. “Cần thận!” Lúc này một cánh tay bóp chặt vòng eo mảnh mai của cô, Mạc Tuân kéo cô vào trong ngực mình. Mặt hai người bất ngờ kề sát, dung nhan như ngọc của anh không ngừng phóng đại trong đồng tử cô. Hai người dán vào nhau, hơi thở quấn quanh, anh cao ngắt, khí chất nồi bật, cô một thân tiên khí, nhỏ xinh mềm mại, hệt như một bức họa mỹ lệ. Lê Hương nhìn anh, hàng mi hoảng loạn run lên, máy giây ngắn ngủi không biết nên nói cái gì. “Ha ha ha…” Chợọt nghe được các bác gái phía sau cười to nói: “Cô bé, bị các bác chộp được rỒi nhé, con còn không thừa nhận đây là chồng con?” Trong tiếng cười của các bác các cô, Lê Hương thật sự muốn tìm một cái động chui vào. Cô nhanh chóng lui về phía sau hai bước, sau đó cầm cái chậu trong tay kín đáo đưa cho anh: “Tôi giặt quần áo, anh phơi quần áo đi!” Nói xong, cô trở lại nhà gỗ, bắt đầu rửa rau. Tối hôm qua mưa to khiến bọn họ phải ở chỗ này thêm một hai ngày, dù sao thì vẫn phải ăn cơm để sống nữa chứu. Mạc Tuân buông chậu xuống, ngón tay thon dài móc chiếc quần lót hồng nhạt họa tiết hoạt hình của cô, rất đáng yêu. Anh nhìn cô: “Cái này làm sao phơi?” Lê Hương ngước mắt nhìn liền thấy quần lót của cô bị anh móc trên ngón tay thon dài. Anh thực sự không biết nên phơi thế nào, dù sao cũng chưa từng đi phơi đồ mà. Phỏng chừng nói ra chắc không có ai tin, anh lại ở chỗ này phơi quân lót của cô.” Khuôn mặt nhỏ Lê Hương đã đỏ đến mức nhỏ máu, cô nhanh chóng đứng dậy, đoạt lấy quần lót trong tay anh: “Tôi tự làm.” Mạc Tuân chau mày kiếm anh khí: “Cô nhát định phải phơi ở đây?” “Có ý gì?” *Phơi ở đây, ai cũng biết cô mặc nội y màu gì.” Sợi dây phơi quần áo đang ở phía trước nhà gỗ, người đến người đi đều có thể thấy, các bà các bác sống ở nơi này cũng đã quen, Lê Hương lại không làm được việc này! Vừa rồi cô thật không ngờ, anh lại nghĩ tới. Lê Hương nhanh chóng xoay người, vào nhà gỗ, cô phơi nội y ra phía sau nhà. Lúc này bên tai vang lên tiếng bước chân trầm ổn, phía sau tựa hồ có một khí tức bức bách ép tới gần, đang ở phía sau cô.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 1282: Bác gái, chúng ta có thể đừng nói gì không ạ? Lê Hương cúi đầu, làm bộ như không có chuyện gì muốn đi ngang qua anh. Thế nhưng, cô trật chân. *Áp” Lê Hương khẽ hô một tiếng, cả người ngã xuống bên cạnh. “Cần thận!” Lúc này một cánh tay bóp chặt vòng eo mảnh mai của cô, Mạc Tuân kéo cô vào trong ngực mình. Mặt hai người bất ngờ kề sát, dung nhan như ngọc của anh không ngừng phóng đại trong đồng tử cô. Hai người dán vào nhau, hơi thở quấn quanh, anh cao ngắt, khí chất nồi bật, cô một thân tiên khí, nhỏ xinh mềm mại, hệt như một bức họa mỹ lệ. Lê Hương nhìn anh, hàng mi hoảng loạn run lên, máy giây ngắn ngủi không biết nên nói cái gì. “Ha ha ha…” Chợọt nghe được các bác gái phía sau cười to nói: “Cô bé, bị các bác chộp được rỒi nhé, con còn không thừa nhận đây là chồng con?” Trong tiếng cười của các bác các cô, Lê Hương thật sự muốn tìm một cái động chui vào. Cô nhanh chóng lui về phía sau hai bước, sau đó cầm cái chậu trong tay kín đáo đưa cho anh: “Tôi giặt quần áo, anh phơi quần áo đi!” Nói xong, cô trở lại nhà gỗ, bắt đầu rửa rau. Tối hôm qua mưa to khiến bọn họ phải ở chỗ này thêm một hai ngày, dù sao thì vẫn phải ăn cơm để sống nữa chứu. Mạc Tuân buông chậu xuống, ngón tay thon dài móc chiếc quần lót hồng nhạt họa tiết hoạt hình của cô, rất đáng yêu. Anh nhìn cô: “Cái này làm sao phơi?” Lê Hương ngước mắt nhìn liền thấy quần lót của cô bị anh móc trên ngón tay thon dài. Anh thực sự không biết nên phơi thế nào, dù sao cũng chưa từng đi phơi đồ mà. Phỏng chừng nói ra chắc không có ai tin, anh lại ở chỗ này phơi quân lót của cô.” Khuôn mặt nhỏ Lê Hương đã đỏ đến mức nhỏ máu, cô nhanh chóng đứng dậy, đoạt lấy quần lót trong tay anh: “Tôi tự làm.” Mạc Tuân chau mày kiếm anh khí: “Cô nhát định phải phơi ở đây?” “Có ý gì?” *Phơi ở đây, ai cũng biết cô mặc nội y màu gì.” Sợi dây phơi quần áo đang ở phía trước nhà gỗ, người đến người đi đều có thể thấy, các bà các bác sống ở nơi này cũng đã quen, Lê Hương lại không làm được việc này! Vừa rồi cô thật không ngờ, anh lại nghĩ tới. Lê Hương nhanh chóng xoay người, vào nhà gỗ, cô phơi nội y ra phía sau nhà. Lúc này bên tai vang lên tiếng bước chân trầm ổn, phía sau tựa hồ có một khí tức bức bách ép tới gần, đang ở phía sau cô.

Chương 1282