Tác giả:

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…

Chương 2049

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2049: Cố Dạ Cẩn đóng cửa phòng, cởi áo khoác ra đi tới phía sau cô, nhìn bữa cơm đơn giản của cô, anh chau mi tâm: “Sao lại ăn rau?” Diệp Linh dí dỏm nháy mắt: “Cố tổng, lẽ nào anh không biết sao, tiên nữ đều ăn rau.” Cố Dạ Cẩn vươn tay xoa xoa mái tóc dài của cô, dung túng phụ họa nói: “Như vậy Diệp tiểu tiên nữ, có thể thưởng chút tiên thảo cho anh nếm thử không?” Diệp Linh gặp một chút tía tô nhúng vào nước sốt đút tới bên miệng anh: “A, mở miệng.” Cố Dạ Cần nuốt vào, mi tâm anh khí đều trói chặt lên. “Rất khó ăn? Không thể nào, em ăn rất ngon mà…” Cố Dạ Cẩn chống bàn tay to lên mặt bàn bên cạnh cô, từ trên cao hạ vây cô trong lòng mình: “Chắc là do hai ta ăn không cùng kiểu, để anh ném thử trong miệng em…” Anh cụp mắt hướng lên môi cô. “Không muốn.” Diệp Linh nhanh chóng tránh ra, không để cho anh hôn. Cố Dạ Cần nhìn cô một cái, bàn tay to xuyên vào mái tóc dài của cô, giữ lại gáy cô, hơi dùng lực ép cô ngắng đầu, sau đó hôn xuống. Diệp Linh run mi bị ép để anh hôn, hiện tại đầu cô đều trong lòng bàn tay của anh, anh hoàn toàn nắm cô trong tay, không để cho cô bất kỳ cự tuyệt và cơ hội trốn tránh nào. Một lát sau, đến khi Diệp Linh cảm thấy môi lưỡi đã bắt đầu tê dại, Cố Dạ Cần mới buông lỏng cô ra: “Diệp tiểu tiên nữ, ăn hết tiên thảo của em đi!” “…” Diệp Linh câm lây muông nhỏ, tiêp tục ăn xà lách rau quả của mình.Tải app truyện hola nhé cả nhà!Cố Dạ Cẩn ngồi trên ghế sa lon, đôi chân dài ưu nhã tùy ý vắt chéo lên nhau, cầm trong tay một phần văn kiện, anh tròng mắt nhìn: “Con búp bê Phạm Tư Minh đưa cho em, em thích đến vậy?” Diệp Linh nhìn thoáng qua búp bê trong tay, thật sự cô rất thích con búp bê này, sau khi mang về cũng không rời thân. “Đúng vậy, em rất thích.” Cố Dạ Cần không ngắng đầu, chuyên chú xem văn kiện, song đôi môi mỏng nhếch ra nụ cười nhàn nhạt, anh thấp giọng nói: “Thích búp bê là mấy bé gái, Linh Linh, em đã qua tuôi bé gái rôi, bây giờ em nên thích trang sức….. kim cương!” Tuy anh đã tăng cô cả châu báu kim cương dạ minh châu cũng không thấy cô thích như thế. Diệp Linh cầm búp bê ở trong tay, ngước mắt hờn dỗi liếc mắt người đàn ông trên ghế salon: “Sao anh lại nói âm dương quái khí như thế, búp bê của em trêu chọc anh sao, em vẫn còn nhỏ, người ta thấy em sẽ gọi một tiếng chị, còn anh thì sao, chú Cốt!” Diệp Linh càng thêm nặng tiếng lên hai chữ “chú Cố” này, cố ý kích thích anh. Cố Dạ Cần chưa từng cảm giác mình lớn tuổi, thế nhưng con khỉ Phạm Tư Minh không biêt nơi hẻo lánh đâu chạy đến lại gọi anh là chú Cố, anh rất khó chịu, điều này làm cho anh có cảm giác như trâu già gặm cỏ non. Cố Dạ Cẩn nhẹ nhàng phát động mí mắt nhìn Diệp Linh: “Có tin lát nữa chú Cố sẽ dạy em ở trên giường một trận không?” Tin. Đương nhiên tin rồi. Diệp Linh không để ý tới anh, tiếp tục ăn rau. Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại Diệp Linh vang lên, WeChat tới.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2049: Cố Dạ Cẩn đóng cửa phòng, cởi áo khoác ra đi tới phía sau cô, nhìn bữa cơm đơn giản của cô, anh chau mi tâm: “Sao lại ăn rau?” Diệp Linh dí dỏm nháy mắt: “Cố tổng, lẽ nào anh không biết sao, tiên nữ đều ăn rau.” Cố Dạ Cẩn vươn tay xoa xoa mái tóc dài của cô, dung túng phụ họa nói: “Như vậy Diệp tiểu tiên nữ, có thể thưởng chút tiên thảo cho anh nếm thử không?” Diệp Linh gặp một chút tía tô nhúng vào nước sốt đút tới bên miệng anh: “A, mở miệng.” Cố Dạ Cần nuốt vào, mi tâm anh khí đều trói chặt lên. “Rất khó ăn? Không thể nào, em ăn rất ngon mà…” Cố Dạ Cẩn chống bàn tay to lên mặt bàn bên cạnh cô, từ trên cao hạ vây cô trong lòng mình: “Chắc là do hai ta ăn không cùng kiểu, để anh ném thử trong miệng em…” Anh cụp mắt hướng lên môi cô. “Không muốn.” Diệp Linh nhanh chóng tránh ra, không để cho anh hôn. Cố Dạ Cần nhìn cô một cái, bàn tay to xuyên vào mái tóc dài của cô, giữ lại gáy cô, hơi dùng lực ép cô ngắng đầu, sau đó hôn xuống. Diệp Linh run mi bị ép để anh hôn, hiện tại đầu cô đều trong lòng bàn tay của anh, anh hoàn toàn nắm cô trong tay, không để cho cô bất kỳ cự tuyệt và cơ hội trốn tránh nào. Một lát sau, đến khi Diệp Linh cảm thấy môi lưỡi đã bắt đầu tê dại, Cố Dạ Cần mới buông lỏng cô ra: “Diệp tiểu tiên nữ, ăn hết tiên thảo của em đi!” “…” Diệp Linh câm lây muông nhỏ, tiêp tục ăn xà lách rau quả của mình.Tải app truyện hola nhé cả nhà!Cố Dạ Cẩn ngồi trên ghế sa lon, đôi chân dài ưu nhã tùy ý vắt chéo lên nhau, cầm trong tay một phần văn kiện, anh tròng mắt nhìn: “Con búp bê Phạm Tư Minh đưa cho em, em thích đến vậy?” Diệp Linh nhìn thoáng qua búp bê trong tay, thật sự cô rất thích con búp bê này, sau khi mang về cũng không rời thân. “Đúng vậy, em rất thích.” Cố Dạ Cần không ngắng đầu, chuyên chú xem văn kiện, song đôi môi mỏng nhếch ra nụ cười nhàn nhạt, anh thấp giọng nói: “Thích búp bê là mấy bé gái, Linh Linh, em đã qua tuôi bé gái rôi, bây giờ em nên thích trang sức….. kim cương!” Tuy anh đã tăng cô cả châu báu kim cương dạ minh châu cũng không thấy cô thích như thế. Diệp Linh cầm búp bê ở trong tay, ngước mắt hờn dỗi liếc mắt người đàn ông trên ghế salon: “Sao anh lại nói âm dương quái khí như thế, búp bê của em trêu chọc anh sao, em vẫn còn nhỏ, người ta thấy em sẽ gọi một tiếng chị, còn anh thì sao, chú Cốt!” Diệp Linh càng thêm nặng tiếng lên hai chữ “chú Cố” này, cố ý kích thích anh. Cố Dạ Cần chưa từng cảm giác mình lớn tuổi, thế nhưng con khỉ Phạm Tư Minh không biêt nơi hẻo lánh đâu chạy đến lại gọi anh là chú Cố, anh rất khó chịu, điều này làm cho anh có cảm giác như trâu già gặm cỏ non. Cố Dạ Cẩn nhẹ nhàng phát động mí mắt nhìn Diệp Linh: “Có tin lát nữa chú Cố sẽ dạy em ở trên giường một trận không?” Tin. Đương nhiên tin rồi. Diệp Linh không để ý tới anh, tiếp tục ăn rau. Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại Diệp Linh vang lên, WeChat tới.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2049: Cố Dạ Cẩn đóng cửa phòng, cởi áo khoác ra đi tới phía sau cô, nhìn bữa cơm đơn giản của cô, anh chau mi tâm: “Sao lại ăn rau?” Diệp Linh dí dỏm nháy mắt: “Cố tổng, lẽ nào anh không biết sao, tiên nữ đều ăn rau.” Cố Dạ Cẩn vươn tay xoa xoa mái tóc dài của cô, dung túng phụ họa nói: “Như vậy Diệp tiểu tiên nữ, có thể thưởng chút tiên thảo cho anh nếm thử không?” Diệp Linh gặp một chút tía tô nhúng vào nước sốt đút tới bên miệng anh: “A, mở miệng.” Cố Dạ Cần nuốt vào, mi tâm anh khí đều trói chặt lên. “Rất khó ăn? Không thể nào, em ăn rất ngon mà…” Cố Dạ Cẩn chống bàn tay to lên mặt bàn bên cạnh cô, từ trên cao hạ vây cô trong lòng mình: “Chắc là do hai ta ăn không cùng kiểu, để anh ném thử trong miệng em…” Anh cụp mắt hướng lên môi cô. “Không muốn.” Diệp Linh nhanh chóng tránh ra, không để cho anh hôn. Cố Dạ Cần nhìn cô một cái, bàn tay to xuyên vào mái tóc dài của cô, giữ lại gáy cô, hơi dùng lực ép cô ngắng đầu, sau đó hôn xuống. Diệp Linh run mi bị ép để anh hôn, hiện tại đầu cô đều trong lòng bàn tay của anh, anh hoàn toàn nắm cô trong tay, không để cho cô bất kỳ cự tuyệt và cơ hội trốn tránh nào. Một lát sau, đến khi Diệp Linh cảm thấy môi lưỡi đã bắt đầu tê dại, Cố Dạ Cần mới buông lỏng cô ra: “Diệp tiểu tiên nữ, ăn hết tiên thảo của em đi!” “…” Diệp Linh câm lây muông nhỏ, tiêp tục ăn xà lách rau quả của mình.Tải app truyện hola nhé cả nhà!Cố Dạ Cẩn ngồi trên ghế sa lon, đôi chân dài ưu nhã tùy ý vắt chéo lên nhau, cầm trong tay một phần văn kiện, anh tròng mắt nhìn: “Con búp bê Phạm Tư Minh đưa cho em, em thích đến vậy?” Diệp Linh nhìn thoáng qua búp bê trong tay, thật sự cô rất thích con búp bê này, sau khi mang về cũng không rời thân. “Đúng vậy, em rất thích.” Cố Dạ Cần không ngắng đầu, chuyên chú xem văn kiện, song đôi môi mỏng nhếch ra nụ cười nhàn nhạt, anh thấp giọng nói: “Thích búp bê là mấy bé gái, Linh Linh, em đã qua tuôi bé gái rôi, bây giờ em nên thích trang sức….. kim cương!” Tuy anh đã tăng cô cả châu báu kim cương dạ minh châu cũng không thấy cô thích như thế. Diệp Linh cầm búp bê ở trong tay, ngước mắt hờn dỗi liếc mắt người đàn ông trên ghế salon: “Sao anh lại nói âm dương quái khí như thế, búp bê của em trêu chọc anh sao, em vẫn còn nhỏ, người ta thấy em sẽ gọi một tiếng chị, còn anh thì sao, chú Cốt!” Diệp Linh càng thêm nặng tiếng lên hai chữ “chú Cố” này, cố ý kích thích anh. Cố Dạ Cần chưa từng cảm giác mình lớn tuổi, thế nhưng con khỉ Phạm Tư Minh không biêt nơi hẻo lánh đâu chạy đến lại gọi anh là chú Cố, anh rất khó chịu, điều này làm cho anh có cảm giác như trâu già gặm cỏ non. Cố Dạ Cẩn nhẹ nhàng phát động mí mắt nhìn Diệp Linh: “Có tin lát nữa chú Cố sẽ dạy em ở trên giường một trận không?” Tin. Đương nhiên tin rồi. Diệp Linh không để ý tới anh, tiếp tục ăn rau. Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại Diệp Linh vang lên, WeChat tới.

Chương 2049