Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 2165
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2165: Cô Dạ Cân thây cô có chút ý nũng nịu, cũng liền dung túng cô, anh nếm thử một miếng: “Không nóng mà, bớt nói nhảm, nhanh há miệng.” Diệp Linh nhìn anh chớp hàng mi như lông vũ: “Vừa rồi… anh đã ăn muỗng đầu tiên rồi đúng không?” “Muỗng đầu tiên không phải nên để cho tôi ăn sao?” Ai? “Trong lòng anh quả nhiên không có tôi, hứ, tôi không ăn nữa, tự anh ăn đi.” Diệp Linh đầy anh ra muốn đi. Cô Dạ Cân quân chặt lây vòng eo mêm của cô trực tiếp túm cô về trong lòng, anh bá đạo đút thìa canh tới trong miệng cô: “Em bị nhập vai quá đó, thu hồi lại đi, anh không dễ gạt đâu!” “…” Diệp Linh bị bất ngờ lắp đầy miệng đã cảm thấy anh thật đúng là… tổng tài phách lối mà. Diệp Linh vốn khẩu vị không tốt, cộng thêm mang thai bắt đầu nôn nghén, mắy ngày này còn chưa ăn miếng cơm ngon lành nào, cô tuy không muốn ăn canh, nhưng cái bụng kêu vài tiếng, bé con bên trong dường như đang nhắc nhở cô — mẹ, mẹ nên ăn cơm rồi đó. Diệp Linh ăn một miếng, Cố Dạ Cần lại đút tới muông thứ hai, Diệp Linh đặt tay mình trên vùng bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái. Động tác vô thức này lúc này của cô hấp dẫn ánh mắt Cố Dạ Cần, anh thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, bụng lại đau?” Bàn tay rộng lớn của anh phủ lên, rơi trên bụng cô, nhẹ nhàng xoa. Đáy lòng Diệp Linh tạo nên một vòng lại một vòng sóng rung động, dịu dàng và thương yêu của anh như ném một cục đá vào mặt hồ tĩnh lặng, cô chậm rãi giơ hai tay lên, ôm lấy cổ Cố Dạ Cần. Cô dán khuôn mặt nhỏ trong cổ anh, cà cà giống như mèo con mới vừa sinh vậy. Cố Dạ Cẩn cứng đờ, anh đã rất lâu không thấy Diệp Linh như vậy, ngoan ngoãn mềm mại, dán vào anh, cọ xát anh, dáng vẻ mềm mại mà nũng nịu. “Cố thái thái, có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?” Diệp Linh ngắng đầu, con ngươi mềm mị ngây thơ nhìn anh: “Cái gì?” “Anh cảm thấy em là lạ, em nhất định lại làm chuyện gì xấu.” Cố Dạ Cần cau mày nói. “…” Diệp Linh nhanh chóng buông lỏng anh , một nắm đấm đập vào đầu vai anh, sai bảo nói: “Em muốn ăn chua, anh đi mua chút ô mai về đi.” Cô Dạ Cân vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ của cô: “Ăn chua cái gì, anh nhớ kỹ em không thích ăn chua, Cố thái thái, em có phải cố ý bới móc hay khôn , anh là người em có thể sai bảo sao?” “Em mặc kệ, em chỉ muốn ăn chua, anh mau mau đi mua đi!” Diệp Linh tùy hứng nói. Cố Dạ Cần thấy cô không giống nói đùa, hình như thật sự muốn ăn chua, anh lúc này quên vừa rồi mình vừa vênh váo tự đắc nói không thể bị cô sai bảo, anh cò kè mặc cả: “Vậy em trước tiên ăn hết canh anh mới đi.” Diệp Linh ngoan ngoãn ăn nửa bát canh, sau đó đầy canh còn dư lại tới bên môi anh: “Em no rôi, còn dư lại anh ăn đi.” Cố Dạ Cần không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày luân lạc tới tình trạng này, ăn đồ dư lại của người khác. Dưới sự giám thị của Diệp Linh, Cố Dạ Cần bắt đắc dĩ ăn hết số canh còn dư. Ôm Diệp Linh trong ngực đặt ở trên giường bệnh, Cố Dạ Cẩn cầm chìa khóa xe của mình: “Bà cố nội của anh ơi, ngoại trừ muốn ăn chua, còn có gì khác không, có muốn anh cay chút không?”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2165: Cô Dạ Cân thây cô có chút ý nũng nịu, cũng liền dung túng cô, anh nếm thử một miếng: “Không nóng mà, bớt nói nhảm, nhanh há miệng.” Diệp Linh nhìn anh chớp hàng mi như lông vũ: “Vừa rồi… anh đã ăn muỗng đầu tiên rồi đúng không?” “Muỗng đầu tiên không phải nên để cho tôi ăn sao?” Ai? “Trong lòng anh quả nhiên không có tôi, hứ, tôi không ăn nữa, tự anh ăn đi.” Diệp Linh đầy anh ra muốn đi. Cô Dạ Cân quân chặt lây vòng eo mêm của cô trực tiếp túm cô về trong lòng, anh bá đạo đút thìa canh tới trong miệng cô: “Em bị nhập vai quá đó, thu hồi lại đi, anh không dễ gạt đâu!” “…” Diệp Linh bị bất ngờ lắp đầy miệng đã cảm thấy anh thật đúng là… tổng tài phách lối mà. Diệp Linh vốn khẩu vị không tốt, cộng thêm mang thai bắt đầu nôn nghén, mắy ngày này còn chưa ăn miếng cơm ngon lành nào, cô tuy không muốn ăn canh, nhưng cái bụng kêu vài tiếng, bé con bên trong dường như đang nhắc nhở cô — mẹ, mẹ nên ăn cơm rồi đó. Diệp Linh ăn một miếng, Cố Dạ Cần lại đút tới muông thứ hai, Diệp Linh đặt tay mình trên vùng bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái. Động tác vô thức này lúc này của cô hấp dẫn ánh mắt Cố Dạ Cần, anh thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, bụng lại đau?” Bàn tay rộng lớn của anh phủ lên, rơi trên bụng cô, nhẹ nhàng xoa. Đáy lòng Diệp Linh tạo nên một vòng lại một vòng sóng rung động, dịu dàng và thương yêu của anh như ném một cục đá vào mặt hồ tĩnh lặng, cô chậm rãi giơ hai tay lên, ôm lấy cổ Cố Dạ Cần. Cô dán khuôn mặt nhỏ trong cổ anh, cà cà giống như mèo con mới vừa sinh vậy. Cố Dạ Cẩn cứng đờ, anh đã rất lâu không thấy Diệp Linh như vậy, ngoan ngoãn mềm mại, dán vào anh, cọ xát anh, dáng vẻ mềm mại mà nũng nịu. “Cố thái thái, có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?” Diệp Linh ngắng đầu, con ngươi mềm mị ngây thơ nhìn anh: “Cái gì?” “Anh cảm thấy em là lạ, em nhất định lại làm chuyện gì xấu.” Cố Dạ Cần cau mày nói. “…” Diệp Linh nhanh chóng buông lỏng anh , một nắm đấm đập vào đầu vai anh, sai bảo nói: “Em muốn ăn chua, anh đi mua chút ô mai về đi.” Cô Dạ Cân vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ của cô: “Ăn chua cái gì, anh nhớ kỹ em không thích ăn chua, Cố thái thái, em có phải cố ý bới móc hay khôn , anh là người em có thể sai bảo sao?” “Em mặc kệ, em chỉ muốn ăn chua, anh mau mau đi mua đi!” Diệp Linh tùy hứng nói. Cố Dạ Cần thấy cô không giống nói đùa, hình như thật sự muốn ăn chua, anh lúc này quên vừa rồi mình vừa vênh váo tự đắc nói không thể bị cô sai bảo, anh cò kè mặc cả: “Vậy em trước tiên ăn hết canh anh mới đi.” Diệp Linh ngoan ngoãn ăn nửa bát canh, sau đó đầy canh còn dư lại tới bên môi anh: “Em no rôi, còn dư lại anh ăn đi.” Cố Dạ Cần không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày luân lạc tới tình trạng này, ăn đồ dư lại của người khác. Dưới sự giám thị của Diệp Linh, Cố Dạ Cần bắt đắc dĩ ăn hết số canh còn dư. Ôm Diệp Linh trong ngực đặt ở trên giường bệnh, Cố Dạ Cẩn cầm chìa khóa xe của mình: “Bà cố nội của anh ơi, ngoại trừ muốn ăn chua, còn có gì khác không, có muốn anh cay chút không?”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2165: Cô Dạ Cân thây cô có chút ý nũng nịu, cũng liền dung túng cô, anh nếm thử một miếng: “Không nóng mà, bớt nói nhảm, nhanh há miệng.” Diệp Linh nhìn anh chớp hàng mi như lông vũ: “Vừa rồi… anh đã ăn muỗng đầu tiên rồi đúng không?” “Muỗng đầu tiên không phải nên để cho tôi ăn sao?” Ai? “Trong lòng anh quả nhiên không có tôi, hứ, tôi không ăn nữa, tự anh ăn đi.” Diệp Linh đầy anh ra muốn đi. Cô Dạ Cân quân chặt lây vòng eo mêm của cô trực tiếp túm cô về trong lòng, anh bá đạo đút thìa canh tới trong miệng cô: “Em bị nhập vai quá đó, thu hồi lại đi, anh không dễ gạt đâu!” “…” Diệp Linh bị bất ngờ lắp đầy miệng đã cảm thấy anh thật đúng là… tổng tài phách lối mà. Diệp Linh vốn khẩu vị không tốt, cộng thêm mang thai bắt đầu nôn nghén, mắy ngày này còn chưa ăn miếng cơm ngon lành nào, cô tuy không muốn ăn canh, nhưng cái bụng kêu vài tiếng, bé con bên trong dường như đang nhắc nhở cô — mẹ, mẹ nên ăn cơm rồi đó. Diệp Linh ăn một miếng, Cố Dạ Cần lại đút tới muông thứ hai, Diệp Linh đặt tay mình trên vùng bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái. Động tác vô thức này lúc này của cô hấp dẫn ánh mắt Cố Dạ Cần, anh thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, bụng lại đau?” Bàn tay rộng lớn của anh phủ lên, rơi trên bụng cô, nhẹ nhàng xoa. Đáy lòng Diệp Linh tạo nên một vòng lại một vòng sóng rung động, dịu dàng và thương yêu của anh như ném một cục đá vào mặt hồ tĩnh lặng, cô chậm rãi giơ hai tay lên, ôm lấy cổ Cố Dạ Cần. Cô dán khuôn mặt nhỏ trong cổ anh, cà cà giống như mèo con mới vừa sinh vậy. Cố Dạ Cẩn cứng đờ, anh đã rất lâu không thấy Diệp Linh như vậy, ngoan ngoãn mềm mại, dán vào anh, cọ xát anh, dáng vẻ mềm mại mà nũng nịu. “Cố thái thái, có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?” Diệp Linh ngắng đầu, con ngươi mềm mị ngây thơ nhìn anh: “Cái gì?” “Anh cảm thấy em là lạ, em nhất định lại làm chuyện gì xấu.” Cố Dạ Cần cau mày nói. “…” Diệp Linh nhanh chóng buông lỏng anh , một nắm đấm đập vào đầu vai anh, sai bảo nói: “Em muốn ăn chua, anh đi mua chút ô mai về đi.” Cô Dạ Cân vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ của cô: “Ăn chua cái gì, anh nhớ kỹ em không thích ăn chua, Cố thái thái, em có phải cố ý bới móc hay khôn , anh là người em có thể sai bảo sao?” “Em mặc kệ, em chỉ muốn ăn chua, anh mau mau đi mua đi!” Diệp Linh tùy hứng nói. Cố Dạ Cần thấy cô không giống nói đùa, hình như thật sự muốn ăn chua, anh lúc này quên vừa rồi mình vừa vênh váo tự đắc nói không thể bị cô sai bảo, anh cò kè mặc cả: “Vậy em trước tiên ăn hết canh anh mới đi.” Diệp Linh ngoan ngoãn ăn nửa bát canh, sau đó đầy canh còn dư lại tới bên môi anh: “Em no rôi, còn dư lại anh ăn đi.” Cố Dạ Cần không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày luân lạc tới tình trạng này, ăn đồ dư lại của người khác. Dưới sự giám thị của Diệp Linh, Cố Dạ Cần bắt đắc dĩ ăn hết số canh còn dư. Ôm Diệp Linh trong ngực đặt ở trên giường bệnh, Cố Dạ Cẩn cầm chìa khóa xe của mình: “Bà cố nội của anh ơi, ngoại trừ muốn ăn chua, còn có gì khác không, có muốn anh cay chút không?”