Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 2207
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2207: Môi Cố Dạ Cẩn rơi trên trán Diệp Linh, từng lần một hôn, anh nhẹ giọng than thở nói: “Linh Linh, tất cả mọi thứ ở hiện tại quá tốt đẹp, lại khiến anh… sinh lòng khiếp đảm, bắt đầu không còn cách nào tiếp thu biến cố, bắt đầu không thích lênh đênh phiêu dật, anh đã cảm giác bản thân đã không giống mình nữa rồi.” Diệp Linh đang say giấc đã định trước không cách nào cho anh bắt kỳ đáp lại. Lúc này tiếng đập cửa đột nhiên vang ên, ngoài cửa truyền đến tiếng người làm nữ: “Tiên sinh, có khách tới.” Đã trễ thế này, sau khi Tiêu Thành đến, ại có người tới. Cố Dạ Cẩn ngắng đầu, con ngươi đen hanh bần nhìn sang: “Người nào?” “Tứ ca” Tiêu Tứ tới rồi! Tiêu Thành ra khỏi biệt thự, nhanh chóng lên chiếc xe bảo mẫu màu đen, xe sang trọng vội vã phóng đi. Lúc này ven đường có một người, là… Ôn Lam ngồi trên xe lăn! Ôn Lam khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn hướng chiếc xe kia biến mất phương, thật lâu chưa hồi hồn. “Phu nhân, bà sao vậy?” Thủ hạ sau lưng hỏi. Tay Ôn Lam run lên, toàn thân đều run rẫy, một lúc lâu bà ta mới nói ra một câu đầy đủ: “Nó đã trở về… người Diệp gia đã trở về… Diệp Minh đã trở về…” Ôn Lam đã nhìn ra, người đàn ông ban nãy kia chính là Diệp Minh. Ôn Lam cả đời này đối với người Diệp gia đều nhớ mãi không quên, Diệp gia là ác mộng bao nhiêu năm bà ta nửa đêm tỉnh mộng, là ma chướng trong lòng bà ta, nên dù Diệp Minh mang một khuôn mặt xa lạ xuất hiện, bà ta vẫn giống với Diệp Linh, vẫn là ánh mắt đầu tiên liền nhận ra anh. Trời ơi. Diệp Minh đã trở về. Nó… không phải đã chết rồi sao? Vì sao nó lại trở về? Có phải trở về báo thù hay không? Con ngươi Ôn Lam không ngừng co rút lại phóng đại, khiếp sợ, bất an… Không được, bà ta không thể để cho Diệp Minh trở về, Cố gia đã cửa nát nhà tan rồi, bà ta không thể lại để cho Diệp Minh sông lại! Biệt thự, trong phòng khách. Tiêu Tứ ngồi trên ghế sa lon, đang uống trà. Lúc này người làm nữ cung kính nói: “Tiên sinh.” Cố Dạ Cần xuống lầu. Tiêu Tứ nhanh chóng ngảng đầu, Cố Dạ Cần áo sơ mi trắng quần tây đen từ trên lầu đi xuống, giữa mi tâm tuần mỹ lộ ra vẻ bạc tình thờ ơ.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2207: Môi Cố Dạ Cẩn rơi trên trán Diệp Linh, từng lần một hôn, anh nhẹ giọng than thở nói: “Linh Linh, tất cả mọi thứ ở hiện tại quá tốt đẹp, lại khiến anh… sinh lòng khiếp đảm, bắt đầu không còn cách nào tiếp thu biến cố, bắt đầu không thích lênh đênh phiêu dật, anh đã cảm giác bản thân đã không giống mình nữa rồi.” Diệp Linh đang say giấc đã định trước không cách nào cho anh bắt kỳ đáp lại. Lúc này tiếng đập cửa đột nhiên vang ên, ngoài cửa truyền đến tiếng người làm nữ: “Tiên sinh, có khách tới.” Đã trễ thế này, sau khi Tiêu Thành đến, ại có người tới. Cố Dạ Cẩn ngắng đầu, con ngươi đen hanh bần nhìn sang: “Người nào?” “Tứ ca” Tiêu Tứ tới rồi! Tiêu Thành ra khỏi biệt thự, nhanh chóng lên chiếc xe bảo mẫu màu đen, xe sang trọng vội vã phóng đi. Lúc này ven đường có một người, là… Ôn Lam ngồi trên xe lăn! Ôn Lam khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn hướng chiếc xe kia biến mất phương, thật lâu chưa hồi hồn. “Phu nhân, bà sao vậy?” Thủ hạ sau lưng hỏi. Tay Ôn Lam run lên, toàn thân đều run rẫy, một lúc lâu bà ta mới nói ra một câu đầy đủ: “Nó đã trở về… người Diệp gia đã trở về… Diệp Minh đã trở về…” Ôn Lam đã nhìn ra, người đàn ông ban nãy kia chính là Diệp Minh. Ôn Lam cả đời này đối với người Diệp gia đều nhớ mãi không quên, Diệp gia là ác mộng bao nhiêu năm bà ta nửa đêm tỉnh mộng, là ma chướng trong lòng bà ta, nên dù Diệp Minh mang một khuôn mặt xa lạ xuất hiện, bà ta vẫn giống với Diệp Linh, vẫn là ánh mắt đầu tiên liền nhận ra anh. Trời ơi. Diệp Minh đã trở về. Nó… không phải đã chết rồi sao? Vì sao nó lại trở về? Có phải trở về báo thù hay không? Con ngươi Ôn Lam không ngừng co rút lại phóng đại, khiếp sợ, bất an… Không được, bà ta không thể để cho Diệp Minh trở về, Cố gia đã cửa nát nhà tan rồi, bà ta không thể lại để cho Diệp Minh sông lại! Biệt thự, trong phòng khách. Tiêu Tứ ngồi trên ghế sa lon, đang uống trà. Lúc này người làm nữ cung kính nói: “Tiên sinh.” Cố Dạ Cần xuống lầu. Tiêu Tứ nhanh chóng ngảng đầu, Cố Dạ Cần áo sơ mi trắng quần tây đen từ trên lầu đi xuống, giữa mi tâm tuần mỹ lộ ra vẻ bạc tình thờ ơ.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2207: Môi Cố Dạ Cẩn rơi trên trán Diệp Linh, từng lần một hôn, anh nhẹ giọng than thở nói: “Linh Linh, tất cả mọi thứ ở hiện tại quá tốt đẹp, lại khiến anh… sinh lòng khiếp đảm, bắt đầu không còn cách nào tiếp thu biến cố, bắt đầu không thích lênh đênh phiêu dật, anh đã cảm giác bản thân đã không giống mình nữa rồi.” Diệp Linh đang say giấc đã định trước không cách nào cho anh bắt kỳ đáp lại. Lúc này tiếng đập cửa đột nhiên vang ên, ngoài cửa truyền đến tiếng người làm nữ: “Tiên sinh, có khách tới.” Đã trễ thế này, sau khi Tiêu Thành đến, ại có người tới. Cố Dạ Cẩn ngắng đầu, con ngươi đen hanh bần nhìn sang: “Người nào?” “Tứ ca” Tiêu Tứ tới rồi! Tiêu Thành ra khỏi biệt thự, nhanh chóng lên chiếc xe bảo mẫu màu đen, xe sang trọng vội vã phóng đi. Lúc này ven đường có một người, là… Ôn Lam ngồi trên xe lăn! Ôn Lam khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn hướng chiếc xe kia biến mất phương, thật lâu chưa hồi hồn. “Phu nhân, bà sao vậy?” Thủ hạ sau lưng hỏi. Tay Ôn Lam run lên, toàn thân đều run rẫy, một lúc lâu bà ta mới nói ra một câu đầy đủ: “Nó đã trở về… người Diệp gia đã trở về… Diệp Minh đã trở về…” Ôn Lam đã nhìn ra, người đàn ông ban nãy kia chính là Diệp Minh. Ôn Lam cả đời này đối với người Diệp gia đều nhớ mãi không quên, Diệp gia là ác mộng bao nhiêu năm bà ta nửa đêm tỉnh mộng, là ma chướng trong lòng bà ta, nên dù Diệp Minh mang một khuôn mặt xa lạ xuất hiện, bà ta vẫn giống với Diệp Linh, vẫn là ánh mắt đầu tiên liền nhận ra anh. Trời ơi. Diệp Minh đã trở về. Nó… không phải đã chết rồi sao? Vì sao nó lại trở về? Có phải trở về báo thù hay không? Con ngươi Ôn Lam không ngừng co rút lại phóng đại, khiếp sợ, bất an… Không được, bà ta không thể để cho Diệp Minh trở về, Cố gia đã cửa nát nhà tan rồi, bà ta không thể lại để cho Diệp Minh sông lại! Biệt thự, trong phòng khách. Tiêu Tứ ngồi trên ghế sa lon, đang uống trà. Lúc này người làm nữ cung kính nói: “Tiên sinh.” Cố Dạ Cần xuống lầu. Tiêu Tứ nhanh chóng ngảng đầu, Cố Dạ Cần áo sơ mi trắng quần tây đen từ trên lầu đi xuống, giữa mi tâm tuần mỹ lộ ra vẻ bạc tình thờ ơ.