Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 2253
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… CHương 2253: Không biết là hơi nóng chưng hay là thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Diệp Linh nhanh chóng đỏ bừng, cô từ trong ngực anh giùng giằng đi xuống, quay lưng lại, đứng ở dưới vòi hoa sen tăm. Tay cô đang hứng nước rửa mặt, liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động, thắt lưng kim loại rơi xuống đất, tiếng vải vóc đắt tiền xột xoạt, tiếng tháo đồng hồ trên cổ tay. Một cánh tay duỗi tới, cầm chai dầu gội trên kệ lên, anh phủ bên tai cô thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại nào, anh giúp em gội đầu trước. Gội một chút thôi, không thể tắm quá lâu.” Hàng lông mi dài của Diệp Linh run lên, ngay lúc anh muốn đụng, cô đẩy tay anh ra. “Làm sao vậy? Vợ.” Anh ở phía sau ôm lấy cô: “Quên anh là ai à? Anh là chồng em, giúp em tắm rất bình thường…” “Ba” một tiếng, cô vẫn hắt tay anh ra. Cố Dạ Cần ngắn người. Diệp Linh chậm rãi lui đến trong góc tường, cách xa hơi nước nóng đến choáng váng kia, lặng yên nhìn anh. Cố Dạ Cẩn nhìn đôi mắt đẹp của cô, không còn vẻ dại ra mờ mịt khi trước, mắt hạnh dịu dàng xinh đẹp, trong tròng mắt trong veo như nước ấy phản chiếu cái bóng của anh thời khắc này, tràn đầy đều là anh. Anh sợ sệt, trong lồng ngực dâng lên niềm vui mừng to lớn, anh nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, không dám chớp mi. Anh sợ đây chỉ là một giâc mơ. Anh biết, cô đã nhớ lại anh. Cô nhớ lại từng câu chuyện giữa bọn họ. Lúc này Diệp Linh đột nhiên xông tới. Cố Dạ Cẩn liền vươn tay đón cô, ôm cô, lưng tựa trên gạch men sứ trắng hơi lạnh, môi đã bị cô hôn lên. Cô đang hôn anh. Cố Dạ Cần không nhắm mắt, cô cũng không nhắm mắt, giờ phút này anh đã cảm thấy mấy năm bọn họ bỏ lỡ không tính là gì, chí ít ở trong mắt bọn họ đều là dáng vẻ đẹp nhât trong sinh mệnh. Anh đặt tay lên của cô xoay người, đặt cô trên vách tường, nâng khuôn mặt nhỏ của cô triền miên hôn lên. Diệp Linh cũng sờ lên khuôn mặt tuần tú của anh, cô cảm giác được lòng bàn tay anh nóng hồi, nước mắt trong mắt anh dưới đầu ngón tay cô lăn ra rất nhanh. “Vợ ơi, cám ơn em.” Cảm ơn cô đã không buông bỏ anh… “Cố Dạ Cần, em rất muốn… rất muốn quên anh, như vậy em sẽ không đau khổ… anh đừng ép em nhớ lại anh, anh đừng ép em…” Cô Dạ Cân ôm cô thật chặt vào trong ngực: “Xin lỗi vợ, anh làm không được, anh không muốn để em quên anh…” Diệp Linh chậm rãi giơ tay lên ôm lấy anh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Không sao đâu chồng.” Đã lâu như vậy, cô mới gọi anh một tiếng “chồng”. Cố Dạ Cần nhanh chóng chặn đôi môi đỏ mọng của cô.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… CHương 2253: Không biết là hơi nóng chưng hay là thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Diệp Linh nhanh chóng đỏ bừng, cô từ trong ngực anh giùng giằng đi xuống, quay lưng lại, đứng ở dưới vòi hoa sen tăm. Tay cô đang hứng nước rửa mặt, liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động, thắt lưng kim loại rơi xuống đất, tiếng vải vóc đắt tiền xột xoạt, tiếng tháo đồng hồ trên cổ tay. Một cánh tay duỗi tới, cầm chai dầu gội trên kệ lên, anh phủ bên tai cô thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại nào, anh giúp em gội đầu trước. Gội một chút thôi, không thể tắm quá lâu.” Hàng lông mi dài của Diệp Linh run lên, ngay lúc anh muốn đụng, cô đẩy tay anh ra. “Làm sao vậy? Vợ.” Anh ở phía sau ôm lấy cô: “Quên anh là ai à? Anh là chồng em, giúp em tắm rất bình thường…” “Ba” một tiếng, cô vẫn hắt tay anh ra. Cố Dạ Cần ngắn người. Diệp Linh chậm rãi lui đến trong góc tường, cách xa hơi nước nóng đến choáng váng kia, lặng yên nhìn anh. Cố Dạ Cẩn nhìn đôi mắt đẹp của cô, không còn vẻ dại ra mờ mịt khi trước, mắt hạnh dịu dàng xinh đẹp, trong tròng mắt trong veo như nước ấy phản chiếu cái bóng của anh thời khắc này, tràn đầy đều là anh. Anh sợ sệt, trong lồng ngực dâng lên niềm vui mừng to lớn, anh nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, không dám chớp mi. Anh sợ đây chỉ là một giâc mơ. Anh biết, cô đã nhớ lại anh. Cô nhớ lại từng câu chuyện giữa bọn họ. Lúc này Diệp Linh đột nhiên xông tới. Cố Dạ Cẩn liền vươn tay đón cô, ôm cô, lưng tựa trên gạch men sứ trắng hơi lạnh, môi đã bị cô hôn lên. Cô đang hôn anh. Cố Dạ Cần không nhắm mắt, cô cũng không nhắm mắt, giờ phút này anh đã cảm thấy mấy năm bọn họ bỏ lỡ không tính là gì, chí ít ở trong mắt bọn họ đều là dáng vẻ đẹp nhât trong sinh mệnh. Anh đặt tay lên của cô xoay người, đặt cô trên vách tường, nâng khuôn mặt nhỏ của cô triền miên hôn lên. Diệp Linh cũng sờ lên khuôn mặt tuần tú của anh, cô cảm giác được lòng bàn tay anh nóng hồi, nước mắt trong mắt anh dưới đầu ngón tay cô lăn ra rất nhanh. “Vợ ơi, cám ơn em.” Cảm ơn cô đã không buông bỏ anh… “Cố Dạ Cần, em rất muốn… rất muốn quên anh, như vậy em sẽ không đau khổ… anh đừng ép em nhớ lại anh, anh đừng ép em…” Cô Dạ Cân ôm cô thật chặt vào trong ngực: “Xin lỗi vợ, anh làm không được, anh không muốn để em quên anh…” Diệp Linh chậm rãi giơ tay lên ôm lấy anh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Không sao đâu chồng.” Đã lâu như vậy, cô mới gọi anh một tiếng “chồng”. Cố Dạ Cần nhanh chóng chặn đôi môi đỏ mọng của cô.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… CHương 2253: Không biết là hơi nóng chưng hay là thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Diệp Linh nhanh chóng đỏ bừng, cô từ trong ngực anh giùng giằng đi xuống, quay lưng lại, đứng ở dưới vòi hoa sen tăm. Tay cô đang hứng nước rửa mặt, liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động, thắt lưng kim loại rơi xuống đất, tiếng vải vóc đắt tiền xột xoạt, tiếng tháo đồng hồ trên cổ tay. Một cánh tay duỗi tới, cầm chai dầu gội trên kệ lên, anh phủ bên tai cô thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại nào, anh giúp em gội đầu trước. Gội một chút thôi, không thể tắm quá lâu.” Hàng lông mi dài của Diệp Linh run lên, ngay lúc anh muốn đụng, cô đẩy tay anh ra. “Làm sao vậy? Vợ.” Anh ở phía sau ôm lấy cô: “Quên anh là ai à? Anh là chồng em, giúp em tắm rất bình thường…” “Ba” một tiếng, cô vẫn hắt tay anh ra. Cố Dạ Cần ngắn người. Diệp Linh chậm rãi lui đến trong góc tường, cách xa hơi nước nóng đến choáng váng kia, lặng yên nhìn anh. Cố Dạ Cẩn nhìn đôi mắt đẹp của cô, không còn vẻ dại ra mờ mịt khi trước, mắt hạnh dịu dàng xinh đẹp, trong tròng mắt trong veo như nước ấy phản chiếu cái bóng của anh thời khắc này, tràn đầy đều là anh. Anh sợ sệt, trong lồng ngực dâng lên niềm vui mừng to lớn, anh nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, không dám chớp mi. Anh sợ đây chỉ là một giâc mơ. Anh biết, cô đã nhớ lại anh. Cô nhớ lại từng câu chuyện giữa bọn họ. Lúc này Diệp Linh đột nhiên xông tới. Cố Dạ Cẩn liền vươn tay đón cô, ôm cô, lưng tựa trên gạch men sứ trắng hơi lạnh, môi đã bị cô hôn lên. Cô đang hôn anh. Cố Dạ Cần không nhắm mắt, cô cũng không nhắm mắt, giờ phút này anh đã cảm thấy mấy năm bọn họ bỏ lỡ không tính là gì, chí ít ở trong mắt bọn họ đều là dáng vẻ đẹp nhât trong sinh mệnh. Anh đặt tay lên của cô xoay người, đặt cô trên vách tường, nâng khuôn mặt nhỏ của cô triền miên hôn lên. Diệp Linh cũng sờ lên khuôn mặt tuần tú của anh, cô cảm giác được lòng bàn tay anh nóng hồi, nước mắt trong mắt anh dưới đầu ngón tay cô lăn ra rất nhanh. “Vợ ơi, cám ơn em.” Cảm ơn cô đã không buông bỏ anh… “Cố Dạ Cần, em rất muốn… rất muốn quên anh, như vậy em sẽ không đau khổ… anh đừng ép em nhớ lại anh, anh đừng ép em…” Cô Dạ Cân ôm cô thật chặt vào trong ngực: “Xin lỗi vợ, anh làm không được, anh không muốn để em quên anh…” Diệp Linh chậm rãi giơ tay lên ôm lấy anh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Không sao đâu chồng.” Đã lâu như vậy, cô mới gọi anh một tiếng “chồng”. Cố Dạ Cần nhanh chóng chặn đôi môi đỏ mọng của cô.