Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 2260
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2260: Diệp Linh không mang gì cả, hai tay trống không theo Lê Hương đến sân bay. Tòa thành thị Hải Thành này có quá nhiều hồi ức, cô cái gì cũng không muốn mang, chỉ mang theo bản thân rời đi. Rôt cục, cô đã cách xa thành phô này, đi đến phương xa. Cô muốn bắt đầu lại. Trong đại sảnh sân bay, Lê Hương dặn dò: “Linh Linh, tớ đi lấy vé, cậu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ tớ, không được đi lung tung, biết chưa?” “Biết rồi mà Lê Hương, tớ cũng không phải con nít ba tuổi nữa, yên tâm, cậu mau đi đi.” Lê Hương rời đi. Lúc này cách đó không xa đứng nghiêm hai bóng người cao ngắt, là Mạc Tuân và Cố Dạ Cần, bọn họ tới. Mạc Tuân nhìn một chút Diệp Linh, rồi lại nhìn về phía Cố Dạ Cần: “Cậu nói xem, cô ấy sẽ thực sự quên cậu sao?” Cố Dạ Cần không có biểu cảm gì, môi mỏng nhấp nhẹ một cái, sau đó anh nhắc đôi chân dài, đi lên trước. Anh từng bước một đi tới hướng Diệp Linh. Diệp Linh cầm trong tay một cây kẹo ô mai, cô cúi đầu, muốn lột bọc vỏ kẹo ra. Thế nhưng bốp một tiếng, kẹo ô mai không cần thận rớt xuống đất. Oi. Kẹo của tôi! Diệp Linh nhanh chóng ngồi xổm người xuống nhặt. Thế nhưng có một bàn tay nhanh hơn cô một bước thò qua đây, nhặt lên kẹo ô mai của cô. Diệp Linh ngắng đầu, lập tức liền thấy Cố Dạ Cần đứng ở trước mắt. Cố Dạ Cần dịu dàng nhìn cô, sau đó cầm kẹo trong tay đưa cho cô: “Kẹo của em.” Diệp Linh vươn tay nhận lấy kẹo, vô cùng lịch sự nói cảm ơn: “Vị tiên sinh này, cảm ơn anh.” Vị tiên sinh này… Cố Dạ Cần biết, cô đã quên anh. Anh khẽ câu môi: “Không cần cảm ơn.” Lúc này Lê Hương đã đi tới: “Linh Linh.” “Lê Hương, lấy được vé rồi à?” “Ừ, lấy được rồi.” Nói rồi Lê Hương nhìn về phía Cố Dạ Cẩn: “Linh Linh, vị này chính là?” “Tớ cũng không biết vị tiên sinh này là ai, vừa rồi kẹo tớ rơi trên đất, là anh ấy giúp tớ nhặt lên. Lê Hương, sắp lên máy bay rồi, chúng ta đi thôi.” “Ư.” Lê Hương mang theo Diệp Linh rời đi. Cố Dạ Cẩn đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh trơ mắt nhìn Diệp Linh vào chỗ đăng ký, rồi từ từ biến mất ở trước mắt anh.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2260: Diệp Linh không mang gì cả, hai tay trống không theo Lê Hương đến sân bay. Tòa thành thị Hải Thành này có quá nhiều hồi ức, cô cái gì cũng không muốn mang, chỉ mang theo bản thân rời đi. Rôt cục, cô đã cách xa thành phô này, đi đến phương xa. Cô muốn bắt đầu lại. Trong đại sảnh sân bay, Lê Hương dặn dò: “Linh Linh, tớ đi lấy vé, cậu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ tớ, không được đi lung tung, biết chưa?” “Biết rồi mà Lê Hương, tớ cũng không phải con nít ba tuổi nữa, yên tâm, cậu mau đi đi.” Lê Hương rời đi. Lúc này cách đó không xa đứng nghiêm hai bóng người cao ngắt, là Mạc Tuân và Cố Dạ Cần, bọn họ tới. Mạc Tuân nhìn một chút Diệp Linh, rồi lại nhìn về phía Cố Dạ Cần: “Cậu nói xem, cô ấy sẽ thực sự quên cậu sao?” Cố Dạ Cần không có biểu cảm gì, môi mỏng nhấp nhẹ một cái, sau đó anh nhắc đôi chân dài, đi lên trước. Anh từng bước một đi tới hướng Diệp Linh. Diệp Linh cầm trong tay một cây kẹo ô mai, cô cúi đầu, muốn lột bọc vỏ kẹo ra. Thế nhưng bốp một tiếng, kẹo ô mai không cần thận rớt xuống đất. Oi. Kẹo của tôi! Diệp Linh nhanh chóng ngồi xổm người xuống nhặt. Thế nhưng có một bàn tay nhanh hơn cô một bước thò qua đây, nhặt lên kẹo ô mai của cô. Diệp Linh ngắng đầu, lập tức liền thấy Cố Dạ Cần đứng ở trước mắt. Cố Dạ Cần dịu dàng nhìn cô, sau đó cầm kẹo trong tay đưa cho cô: “Kẹo của em.” Diệp Linh vươn tay nhận lấy kẹo, vô cùng lịch sự nói cảm ơn: “Vị tiên sinh này, cảm ơn anh.” Vị tiên sinh này… Cố Dạ Cần biết, cô đã quên anh. Anh khẽ câu môi: “Không cần cảm ơn.” Lúc này Lê Hương đã đi tới: “Linh Linh.” “Lê Hương, lấy được vé rồi à?” “Ừ, lấy được rồi.” Nói rồi Lê Hương nhìn về phía Cố Dạ Cẩn: “Linh Linh, vị này chính là?” “Tớ cũng không biết vị tiên sinh này là ai, vừa rồi kẹo tớ rơi trên đất, là anh ấy giúp tớ nhặt lên. Lê Hương, sắp lên máy bay rồi, chúng ta đi thôi.” “Ư.” Lê Hương mang theo Diệp Linh rời đi. Cố Dạ Cẩn đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh trơ mắt nhìn Diệp Linh vào chỗ đăng ký, rồi từ từ biến mất ở trước mắt anh.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2260: Diệp Linh không mang gì cả, hai tay trống không theo Lê Hương đến sân bay. Tòa thành thị Hải Thành này có quá nhiều hồi ức, cô cái gì cũng không muốn mang, chỉ mang theo bản thân rời đi. Rôt cục, cô đã cách xa thành phô này, đi đến phương xa. Cô muốn bắt đầu lại. Trong đại sảnh sân bay, Lê Hương dặn dò: “Linh Linh, tớ đi lấy vé, cậu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ tớ, không được đi lung tung, biết chưa?” “Biết rồi mà Lê Hương, tớ cũng không phải con nít ba tuổi nữa, yên tâm, cậu mau đi đi.” Lê Hương rời đi. Lúc này cách đó không xa đứng nghiêm hai bóng người cao ngắt, là Mạc Tuân và Cố Dạ Cần, bọn họ tới. Mạc Tuân nhìn một chút Diệp Linh, rồi lại nhìn về phía Cố Dạ Cần: “Cậu nói xem, cô ấy sẽ thực sự quên cậu sao?” Cố Dạ Cần không có biểu cảm gì, môi mỏng nhấp nhẹ một cái, sau đó anh nhắc đôi chân dài, đi lên trước. Anh từng bước một đi tới hướng Diệp Linh. Diệp Linh cầm trong tay một cây kẹo ô mai, cô cúi đầu, muốn lột bọc vỏ kẹo ra. Thế nhưng bốp một tiếng, kẹo ô mai không cần thận rớt xuống đất. Oi. Kẹo của tôi! Diệp Linh nhanh chóng ngồi xổm người xuống nhặt. Thế nhưng có một bàn tay nhanh hơn cô một bước thò qua đây, nhặt lên kẹo ô mai của cô. Diệp Linh ngắng đầu, lập tức liền thấy Cố Dạ Cần đứng ở trước mắt. Cố Dạ Cần dịu dàng nhìn cô, sau đó cầm kẹo trong tay đưa cho cô: “Kẹo của em.” Diệp Linh vươn tay nhận lấy kẹo, vô cùng lịch sự nói cảm ơn: “Vị tiên sinh này, cảm ơn anh.” Vị tiên sinh này… Cố Dạ Cần biết, cô đã quên anh. Anh khẽ câu môi: “Không cần cảm ơn.” Lúc này Lê Hương đã đi tới: “Linh Linh.” “Lê Hương, lấy được vé rồi à?” “Ừ, lấy được rồi.” Nói rồi Lê Hương nhìn về phía Cố Dạ Cẩn: “Linh Linh, vị này chính là?” “Tớ cũng không biết vị tiên sinh này là ai, vừa rồi kẹo tớ rơi trên đất, là anh ấy giúp tớ nhặt lên. Lê Hương, sắp lên máy bay rồi, chúng ta đi thôi.” “Ư.” Lê Hương mang theo Diệp Linh rời đi. Cố Dạ Cẩn đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh trơ mắt nhìn Diệp Linh vào chỗ đăng ký, rồi từ từ biến mất ở trước mắt anh.