Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 2272
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2272: Khụ khụ. Tô Tiểu Đường cảm giác mình lúc này nhất định rất chật vật, trên mặt cô có lệ có mồ hôi cũng có máu, bẩn như một con mèo mưóp. Lúc này đỉnh đầu truyền đến tiếng nói của Tiêu Thành, anh mới vừa thức tỉnh, trong giọng nói trầm thấp từ tính lộ ra khàn khàn nhàn nhạt, còn có ý cười: “Tô Tiểu Đường, em là ngại mạng mình quá dài sao, chạy tới đây muốn chết?” Tô Tiểu Đường ngắng đầu nhìn anh, anh vẫn tuần lãng như cũ, song hàm dưới đã mọc lên một tâng râu, nhìn thâm trầm thành thục tràn đầy chuyện Xưa, còn có mùi vị nam tính chết người. “Nếu như tôi chết, anh không cần áy náy, bởi vì… chuyện này không liên quan gì tới anh, thù giết bố, tôi nhất định phải báo.” Tô Tiểu Đường vuốt cái cổ đỏ của mình nói. Tiêu Thành nhướng mày nhìn cô một cái, sau đó vươn tay, trực tiếp ôm ngang cô lên. Thân thể đột nhiên không trọng lực, Tô Tiểu Đường sợ đến vươn tay ôm chặt cổ anh, đây cũng là phản ứng bản năng của con người, song rất nhanh cô liền nhận thấy được tư thế này vô cùng thân mật, hết sức không thích hợp: “Anh thả tôi xuống, tôi không cần anh ôm, tôi có thê tự đi.” “Em chắc em có thể tự đi?” Tiêu Thành đụng vào cái vai phải đang chảy máu ròng ròng của cô một cái. Tô Tiểu Đường liền đau đến hít vào, suýt chút nữa ngắt đi. Song cô vô cùng không phục, cô ngắng đầu trừng mắt anh một cái, cắn răng mắng: “Đê tiện!” Nói xong cả người cô liền yên tĩnh, khuôn mặt khó khăn lắm mới lớn chừng bàn tay mềm oặt thiếp đi trên lồng ngực to lớn của anh. Tiêu Thành biết cô có bao nhiêu đau, bởi vì vật sắt vẫn còn cắm trong bả vai cô, thế nhưng cô cắn răng, không rên lây một tiêng. Anh thấy không tệ, cô vừa hoang vừa hung vừa mềm, chính một con ngựa hoang, người đàn ông muốn chỉnh phục cô, trong nhà phải có một mảnh thảo nguyên. Tiêu Tứ còn nằm trên đất, vừa rồi hắn tính lôi Tô Tiểu Đường chôn cùng hắn, còn thiếu một chút xíu như vậy, Tiêu Thành lại tới, cái này bảo hắn làm sao không tức? Tiêu Tứ nhìn Tiêu Thành: “Mày… mày…” Hắn đến nói cũng không nói được một câu đầy đủ. Trong tay Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường, cô gái chỉ hơn 40kg anh tựa nhưữ đang ôm một cô búp bê, từ trên cao liếc xuống Tiêu Tứ, anh câu môi: “Tiêu Tứ, mày cái gì cũng biết, cái gì cũng tính toán được, sao lại không nghĩ thật kỹ một chút để mình sống sót tiếp?” *…” Tiêu Tứ tức chết rồi, hắn thực sự bị tức chết rồi, tức đến tắc thở. Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường rời đi. Mạc Tuân và Cố Dạ Cần chạy đến, bằng nhanh nhất tốc độ giải quyết hết đám thủ hạ kia của Tiêu Tứ. Trong nhà gỗ, Lê Hương nhìn vật sắc xuyên qua bả vai Tô Tiểu Đường liền nhanh chóng chau mày: “Tôi phải lập tức lấy vật sắt bên ra, ở đây có thuốc tê không, hay loại thảo dược gây tê gì cũng được.” Diệp Linh thấy được vết thương của Tô Tiểu Đường sợ đến hai chân như nhũn ra, cuộc sống của cô vẫn rất sang chảnh, sợ nhất là đau, cô nhìn mà thấy đau thay Tô Tiêu Đường “Quán… Lê Hương, ở đây điều kiện đơn sơ, vừa rồi nơi này cái thôn chữa bệnh kia đều sợ đến chạy mắt, căn bản cũng không có đồ gây tê.” Lê Hương nhìn Tô Tiểu Đường, quyết định thật nhanh nói: “Tiểu Đường, tôi phải lập tức giải phẫu, thế nhưng ở đây không có thuốc tê, sẽ rất đau, em có thể nhịn được không?” Diệp Linh hít vào một tiếng: “Không gây tê mà phẫu thuật, cái này… có thể mắt mạng đó…”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2272: Khụ khụ. Tô Tiểu Đường cảm giác mình lúc này nhất định rất chật vật, trên mặt cô có lệ có mồ hôi cũng có máu, bẩn như một con mèo mưóp. Lúc này đỉnh đầu truyền đến tiếng nói của Tiêu Thành, anh mới vừa thức tỉnh, trong giọng nói trầm thấp từ tính lộ ra khàn khàn nhàn nhạt, còn có ý cười: “Tô Tiểu Đường, em là ngại mạng mình quá dài sao, chạy tới đây muốn chết?” Tô Tiểu Đường ngắng đầu nhìn anh, anh vẫn tuần lãng như cũ, song hàm dưới đã mọc lên một tâng râu, nhìn thâm trầm thành thục tràn đầy chuyện Xưa, còn có mùi vị nam tính chết người. “Nếu như tôi chết, anh không cần áy náy, bởi vì… chuyện này không liên quan gì tới anh, thù giết bố, tôi nhất định phải báo.” Tô Tiểu Đường vuốt cái cổ đỏ của mình nói. Tiêu Thành nhướng mày nhìn cô một cái, sau đó vươn tay, trực tiếp ôm ngang cô lên. Thân thể đột nhiên không trọng lực, Tô Tiểu Đường sợ đến vươn tay ôm chặt cổ anh, đây cũng là phản ứng bản năng của con người, song rất nhanh cô liền nhận thấy được tư thế này vô cùng thân mật, hết sức không thích hợp: “Anh thả tôi xuống, tôi không cần anh ôm, tôi có thê tự đi.” “Em chắc em có thể tự đi?” Tiêu Thành đụng vào cái vai phải đang chảy máu ròng ròng của cô một cái. Tô Tiểu Đường liền đau đến hít vào, suýt chút nữa ngắt đi. Song cô vô cùng không phục, cô ngắng đầu trừng mắt anh một cái, cắn răng mắng: “Đê tiện!” Nói xong cả người cô liền yên tĩnh, khuôn mặt khó khăn lắm mới lớn chừng bàn tay mềm oặt thiếp đi trên lồng ngực to lớn của anh. Tiêu Thành biết cô có bao nhiêu đau, bởi vì vật sắt vẫn còn cắm trong bả vai cô, thế nhưng cô cắn răng, không rên lây một tiêng. Anh thấy không tệ, cô vừa hoang vừa hung vừa mềm, chính một con ngựa hoang, người đàn ông muốn chỉnh phục cô, trong nhà phải có một mảnh thảo nguyên. Tiêu Tứ còn nằm trên đất, vừa rồi hắn tính lôi Tô Tiểu Đường chôn cùng hắn, còn thiếu một chút xíu như vậy, Tiêu Thành lại tới, cái này bảo hắn làm sao không tức? Tiêu Tứ nhìn Tiêu Thành: “Mày… mày…” Hắn đến nói cũng không nói được một câu đầy đủ. Trong tay Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường, cô gái chỉ hơn 40kg anh tựa nhưữ đang ôm một cô búp bê, từ trên cao liếc xuống Tiêu Tứ, anh câu môi: “Tiêu Tứ, mày cái gì cũng biết, cái gì cũng tính toán được, sao lại không nghĩ thật kỹ một chút để mình sống sót tiếp?” *…” Tiêu Tứ tức chết rồi, hắn thực sự bị tức chết rồi, tức đến tắc thở. Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường rời đi. Mạc Tuân và Cố Dạ Cần chạy đến, bằng nhanh nhất tốc độ giải quyết hết đám thủ hạ kia của Tiêu Tứ. Trong nhà gỗ, Lê Hương nhìn vật sắc xuyên qua bả vai Tô Tiểu Đường liền nhanh chóng chau mày: “Tôi phải lập tức lấy vật sắt bên ra, ở đây có thuốc tê không, hay loại thảo dược gây tê gì cũng được.” Diệp Linh thấy được vết thương của Tô Tiểu Đường sợ đến hai chân như nhũn ra, cuộc sống của cô vẫn rất sang chảnh, sợ nhất là đau, cô nhìn mà thấy đau thay Tô Tiêu Đường “Quán… Lê Hương, ở đây điều kiện đơn sơ, vừa rồi nơi này cái thôn chữa bệnh kia đều sợ đến chạy mắt, căn bản cũng không có đồ gây tê.” Lê Hương nhìn Tô Tiểu Đường, quyết định thật nhanh nói: “Tiểu Đường, tôi phải lập tức giải phẫu, thế nhưng ở đây không có thuốc tê, sẽ rất đau, em có thể nhịn được không?” Diệp Linh hít vào một tiếng: “Không gây tê mà phẫu thuật, cái này… có thể mắt mạng đó…”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2272: Khụ khụ. Tô Tiểu Đường cảm giác mình lúc này nhất định rất chật vật, trên mặt cô có lệ có mồ hôi cũng có máu, bẩn như một con mèo mưóp. Lúc này đỉnh đầu truyền đến tiếng nói của Tiêu Thành, anh mới vừa thức tỉnh, trong giọng nói trầm thấp từ tính lộ ra khàn khàn nhàn nhạt, còn có ý cười: “Tô Tiểu Đường, em là ngại mạng mình quá dài sao, chạy tới đây muốn chết?” Tô Tiểu Đường ngắng đầu nhìn anh, anh vẫn tuần lãng như cũ, song hàm dưới đã mọc lên một tâng râu, nhìn thâm trầm thành thục tràn đầy chuyện Xưa, còn có mùi vị nam tính chết người. “Nếu như tôi chết, anh không cần áy náy, bởi vì… chuyện này không liên quan gì tới anh, thù giết bố, tôi nhất định phải báo.” Tô Tiểu Đường vuốt cái cổ đỏ của mình nói. Tiêu Thành nhướng mày nhìn cô một cái, sau đó vươn tay, trực tiếp ôm ngang cô lên. Thân thể đột nhiên không trọng lực, Tô Tiểu Đường sợ đến vươn tay ôm chặt cổ anh, đây cũng là phản ứng bản năng của con người, song rất nhanh cô liền nhận thấy được tư thế này vô cùng thân mật, hết sức không thích hợp: “Anh thả tôi xuống, tôi không cần anh ôm, tôi có thê tự đi.” “Em chắc em có thể tự đi?” Tiêu Thành đụng vào cái vai phải đang chảy máu ròng ròng của cô một cái. Tô Tiểu Đường liền đau đến hít vào, suýt chút nữa ngắt đi. Song cô vô cùng không phục, cô ngắng đầu trừng mắt anh một cái, cắn răng mắng: “Đê tiện!” Nói xong cả người cô liền yên tĩnh, khuôn mặt khó khăn lắm mới lớn chừng bàn tay mềm oặt thiếp đi trên lồng ngực to lớn của anh. Tiêu Thành biết cô có bao nhiêu đau, bởi vì vật sắt vẫn còn cắm trong bả vai cô, thế nhưng cô cắn răng, không rên lây một tiêng. Anh thấy không tệ, cô vừa hoang vừa hung vừa mềm, chính một con ngựa hoang, người đàn ông muốn chỉnh phục cô, trong nhà phải có một mảnh thảo nguyên. Tiêu Tứ còn nằm trên đất, vừa rồi hắn tính lôi Tô Tiểu Đường chôn cùng hắn, còn thiếu một chút xíu như vậy, Tiêu Thành lại tới, cái này bảo hắn làm sao không tức? Tiêu Tứ nhìn Tiêu Thành: “Mày… mày…” Hắn đến nói cũng không nói được một câu đầy đủ. Trong tay Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường, cô gái chỉ hơn 40kg anh tựa nhưữ đang ôm một cô búp bê, từ trên cao liếc xuống Tiêu Tứ, anh câu môi: “Tiêu Tứ, mày cái gì cũng biết, cái gì cũng tính toán được, sao lại không nghĩ thật kỹ một chút để mình sống sót tiếp?” *…” Tiêu Tứ tức chết rồi, hắn thực sự bị tức chết rồi, tức đến tắc thở. Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường rời đi. Mạc Tuân và Cố Dạ Cần chạy đến, bằng nhanh nhất tốc độ giải quyết hết đám thủ hạ kia của Tiêu Tứ. Trong nhà gỗ, Lê Hương nhìn vật sắc xuyên qua bả vai Tô Tiểu Đường liền nhanh chóng chau mày: “Tôi phải lập tức lấy vật sắt bên ra, ở đây có thuốc tê không, hay loại thảo dược gây tê gì cũng được.” Diệp Linh thấy được vết thương của Tô Tiểu Đường sợ đến hai chân như nhũn ra, cuộc sống của cô vẫn rất sang chảnh, sợ nhất là đau, cô nhìn mà thấy đau thay Tô Tiêu Đường “Quán… Lê Hương, ở đây điều kiện đơn sơ, vừa rồi nơi này cái thôn chữa bệnh kia đều sợ đến chạy mắt, căn bản cũng không có đồ gây tê.” Lê Hương nhìn Tô Tiểu Đường, quyết định thật nhanh nói: “Tiểu Đường, tôi phải lập tức giải phẫu, thế nhưng ở đây không có thuốc tê, sẽ rất đau, em có thể nhịn được không?” Diệp Linh hít vào một tiếng: “Không gây tê mà phẫu thuật, cái này… có thể mắt mạng đó…”