Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 2283
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2283: Lúc này chợt nghe Diệp Linh nói tiếp: “Quán oản, đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh ấy hình như… rất đắt tiền đó!…” “… Là giả đó.” “Nhưng, quần áo trên người anh ấy cũng rất sang quý, không nhìn lầm chắc là may thủ công, còn có cử chỉ bất phàm, phong độ của anh ấy, nhìn thật giống người có tiền…” Diệp Linh càng nghỉ ngờ. “.,.” Lê Hương phát hiện mình thực sự quá sơ suất, cô hẳn nói một tiếng trước với kẻ lắm tiền Cố Dạ Cẩn, bảo anh khiêm tốn một chút. Dù sao Diệp Linh sinh ra ở xã hội thượng lưu, tiếp xúc rất nhiều xa xỉ phẩm, có tiền hay không cô rất dễ dàng nhìn ra được. Thế nhưng, bảo thủ phủ Tứ Cửu Thành Cố Dạ Cẩn giả làm người nghèo, cái này quá gây khó rồi. Khu. Lê Hương nhanh chóng ho khẽ một tiếng, yếu ớt giải thích: “Linh Linh, cậu nhìn lầm rồi, những cái này đều là bắt chước. Ôi chúng ta đừng quan tâm đến những thứ này nữa, mau đến bệnh viện thôi!” Lê Hương đầy Diệp Linh lên xe. Diệp Linh muốn xuống: “Lê Hương, tớc tiễn cậu đến sân bay.” “Không cần, tớ có người tiễn rồi.” Lê Hương dí dỏm nhát mắt. Diệp Linh quay đầu nhìn lại, phía sau trong ngõ hẻm đã sớm lặng lặng ngừng một chiêc xe Roll-Royces Phantom sang trọng, bên thân xe đứng nghiêm một thân thể đồ sộ anh tuần, Mạc Tuân đã tới. Lê Hương chạy tới bên người Mạc Tuân, Mạc Tuân thuận thế ôm vòng hông nhỏ mềm của cô. Ở trong lòng Mạc tiên sinh, Lê Hương ngoái đầu nhìn lại, hướng về phía Diệp Linh vẫy vẫy tay: “Linh Linh, bye nhé.” Thân ảnh đôi vợ chồng Mạc thị biến mắt trong tầm mắt. Lúc Cố Dạ Cần lên xe liền thấy Diệp Linh ghé vào nơi kính chiếu hậu lưu luyến không rời nhìn hướng Lê Hương rời đi, anh vươn tay, giúp Diệp Linh thắt chặt dây an toàn: “Đừng nhìn lại nữa, người đã đi xa.” Diệp Linh thu hôi ánh mắt, liêc Cô Dạ Cần, cũng không biết có phải là cô nhìn lầm hay không, cô sao cứ cảm giác người tài xế này hình như có chút không vui… Cái câu kia – đừng nhìn lại nữa, người đã đi xa, như kiểu đang nói – đừng si tâm vọng tưởng nữa, người ta là người đã có chồng trông kỹ rồi. Đến bệnh viện, Diệp Linh bắt đầu khám thai, lúc này cô đã mang thai bốn tháng rồi, có thể làm siêu âm Doppler màu 4D lần đầu tiên. Siêu âm Doppler màu 4D có thể thấy rõ ràng bé con trong bụng, Diệp Linh vì thế mà hưng phắn thật lâu. “Diệp Linh, đến cô rồi.” Lúc này y tá nhỏ hô tên. “Được.” Diệp Linh nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng siêu âm. Bởi vì Cế Dạ Cần vẫn luôn ở cùng Diệp Linh, cao to tuấn tú, người đàn ông khí độ bất phàm đứng ở đâu đều là cảnh đẹp, khuôn mặt y tá nhỏ nhỏ hồng hồng nhìn Cố Dạ Cần ngọt ngào cười nói: “Bố bé có thể đi vào chung đó.” Diệp Linh trước mặt dừng bước chân lại, thập… cái gì, bố? Diệp Linh nhìn lại Cố Dạ Cẩn đã đi theo vào. “…” Bọn họ thật đúng là… một kẻ dám gọi, một người dám làm mà. “Cái kia… A Sinh, anh ở bên ngoài chờ tôi đi!” Diệp Linh có chút không được tự nhiên, cô siêu âm anh đi theo làm gì?
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2283: Lúc này chợt nghe Diệp Linh nói tiếp: “Quán oản, đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh ấy hình như… rất đắt tiền đó!…” “… Là giả đó.” “Nhưng, quần áo trên người anh ấy cũng rất sang quý, không nhìn lầm chắc là may thủ công, còn có cử chỉ bất phàm, phong độ của anh ấy, nhìn thật giống người có tiền…” Diệp Linh càng nghỉ ngờ. “.,.” Lê Hương phát hiện mình thực sự quá sơ suất, cô hẳn nói một tiếng trước với kẻ lắm tiền Cố Dạ Cẩn, bảo anh khiêm tốn một chút. Dù sao Diệp Linh sinh ra ở xã hội thượng lưu, tiếp xúc rất nhiều xa xỉ phẩm, có tiền hay không cô rất dễ dàng nhìn ra được. Thế nhưng, bảo thủ phủ Tứ Cửu Thành Cố Dạ Cẩn giả làm người nghèo, cái này quá gây khó rồi. Khu. Lê Hương nhanh chóng ho khẽ một tiếng, yếu ớt giải thích: “Linh Linh, cậu nhìn lầm rồi, những cái này đều là bắt chước. Ôi chúng ta đừng quan tâm đến những thứ này nữa, mau đến bệnh viện thôi!” Lê Hương đầy Diệp Linh lên xe. Diệp Linh muốn xuống: “Lê Hương, tớc tiễn cậu đến sân bay.” “Không cần, tớ có người tiễn rồi.” Lê Hương dí dỏm nhát mắt. Diệp Linh quay đầu nhìn lại, phía sau trong ngõ hẻm đã sớm lặng lặng ngừng một chiêc xe Roll-Royces Phantom sang trọng, bên thân xe đứng nghiêm một thân thể đồ sộ anh tuần, Mạc Tuân đã tới. Lê Hương chạy tới bên người Mạc Tuân, Mạc Tuân thuận thế ôm vòng hông nhỏ mềm của cô. Ở trong lòng Mạc tiên sinh, Lê Hương ngoái đầu nhìn lại, hướng về phía Diệp Linh vẫy vẫy tay: “Linh Linh, bye nhé.” Thân ảnh đôi vợ chồng Mạc thị biến mắt trong tầm mắt. Lúc Cố Dạ Cần lên xe liền thấy Diệp Linh ghé vào nơi kính chiếu hậu lưu luyến không rời nhìn hướng Lê Hương rời đi, anh vươn tay, giúp Diệp Linh thắt chặt dây an toàn: “Đừng nhìn lại nữa, người đã đi xa.” Diệp Linh thu hôi ánh mắt, liêc Cô Dạ Cần, cũng không biết có phải là cô nhìn lầm hay không, cô sao cứ cảm giác người tài xế này hình như có chút không vui… Cái câu kia – đừng nhìn lại nữa, người đã đi xa, như kiểu đang nói – đừng si tâm vọng tưởng nữa, người ta là người đã có chồng trông kỹ rồi. Đến bệnh viện, Diệp Linh bắt đầu khám thai, lúc này cô đã mang thai bốn tháng rồi, có thể làm siêu âm Doppler màu 4D lần đầu tiên. Siêu âm Doppler màu 4D có thể thấy rõ ràng bé con trong bụng, Diệp Linh vì thế mà hưng phắn thật lâu. “Diệp Linh, đến cô rồi.” Lúc này y tá nhỏ hô tên. “Được.” Diệp Linh nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng siêu âm. Bởi vì Cế Dạ Cần vẫn luôn ở cùng Diệp Linh, cao to tuấn tú, người đàn ông khí độ bất phàm đứng ở đâu đều là cảnh đẹp, khuôn mặt y tá nhỏ nhỏ hồng hồng nhìn Cố Dạ Cần ngọt ngào cười nói: “Bố bé có thể đi vào chung đó.” Diệp Linh trước mặt dừng bước chân lại, thập… cái gì, bố? Diệp Linh nhìn lại Cố Dạ Cẩn đã đi theo vào. “…” Bọn họ thật đúng là… một kẻ dám gọi, một người dám làm mà. “Cái kia… A Sinh, anh ở bên ngoài chờ tôi đi!” Diệp Linh có chút không được tự nhiên, cô siêu âm anh đi theo làm gì?
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2283: Lúc này chợt nghe Diệp Linh nói tiếp: “Quán oản, đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh ấy hình như… rất đắt tiền đó!…” “… Là giả đó.” “Nhưng, quần áo trên người anh ấy cũng rất sang quý, không nhìn lầm chắc là may thủ công, còn có cử chỉ bất phàm, phong độ của anh ấy, nhìn thật giống người có tiền…” Diệp Linh càng nghỉ ngờ. “.,.” Lê Hương phát hiện mình thực sự quá sơ suất, cô hẳn nói một tiếng trước với kẻ lắm tiền Cố Dạ Cẩn, bảo anh khiêm tốn một chút. Dù sao Diệp Linh sinh ra ở xã hội thượng lưu, tiếp xúc rất nhiều xa xỉ phẩm, có tiền hay không cô rất dễ dàng nhìn ra được. Thế nhưng, bảo thủ phủ Tứ Cửu Thành Cố Dạ Cẩn giả làm người nghèo, cái này quá gây khó rồi. Khu. Lê Hương nhanh chóng ho khẽ một tiếng, yếu ớt giải thích: “Linh Linh, cậu nhìn lầm rồi, những cái này đều là bắt chước. Ôi chúng ta đừng quan tâm đến những thứ này nữa, mau đến bệnh viện thôi!” Lê Hương đầy Diệp Linh lên xe. Diệp Linh muốn xuống: “Lê Hương, tớc tiễn cậu đến sân bay.” “Không cần, tớ có người tiễn rồi.” Lê Hương dí dỏm nhát mắt. Diệp Linh quay đầu nhìn lại, phía sau trong ngõ hẻm đã sớm lặng lặng ngừng một chiêc xe Roll-Royces Phantom sang trọng, bên thân xe đứng nghiêm một thân thể đồ sộ anh tuần, Mạc Tuân đã tới. Lê Hương chạy tới bên người Mạc Tuân, Mạc Tuân thuận thế ôm vòng hông nhỏ mềm của cô. Ở trong lòng Mạc tiên sinh, Lê Hương ngoái đầu nhìn lại, hướng về phía Diệp Linh vẫy vẫy tay: “Linh Linh, bye nhé.” Thân ảnh đôi vợ chồng Mạc thị biến mắt trong tầm mắt. Lúc Cố Dạ Cần lên xe liền thấy Diệp Linh ghé vào nơi kính chiếu hậu lưu luyến không rời nhìn hướng Lê Hương rời đi, anh vươn tay, giúp Diệp Linh thắt chặt dây an toàn: “Đừng nhìn lại nữa, người đã đi xa.” Diệp Linh thu hôi ánh mắt, liêc Cô Dạ Cần, cũng không biết có phải là cô nhìn lầm hay không, cô sao cứ cảm giác người tài xế này hình như có chút không vui… Cái câu kia – đừng nhìn lại nữa, người đã đi xa, như kiểu đang nói – đừng si tâm vọng tưởng nữa, người ta là người đã có chồng trông kỹ rồi. Đến bệnh viện, Diệp Linh bắt đầu khám thai, lúc này cô đã mang thai bốn tháng rồi, có thể làm siêu âm Doppler màu 4D lần đầu tiên. Siêu âm Doppler màu 4D có thể thấy rõ ràng bé con trong bụng, Diệp Linh vì thế mà hưng phắn thật lâu. “Diệp Linh, đến cô rồi.” Lúc này y tá nhỏ hô tên. “Được.” Diệp Linh nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng siêu âm. Bởi vì Cế Dạ Cần vẫn luôn ở cùng Diệp Linh, cao to tuấn tú, người đàn ông khí độ bất phàm đứng ở đâu đều là cảnh đẹp, khuôn mặt y tá nhỏ nhỏ hồng hồng nhìn Cố Dạ Cần ngọt ngào cười nói: “Bố bé có thể đi vào chung đó.” Diệp Linh trước mặt dừng bước chân lại, thập… cái gì, bố? Diệp Linh nhìn lại Cố Dạ Cẩn đã đi theo vào. “…” Bọn họ thật đúng là… một kẻ dám gọi, một người dám làm mà. “Cái kia… A Sinh, anh ở bên ngoài chờ tôi đi!” Diệp Linh có chút không được tự nhiên, cô siêu âm anh đi theo làm gì?