Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 2293
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2293: Thế nhưng một giây kế tiếp, bàn tay to của Cô Dạ Cân duôi tới, trực tiêp bắt lấy cái kính râm trên mặt cô: “Hôm nay sao em nói nhiều thế, mau ăn cơm tối.” *..” Diệp Linh muốn cướp kính râm về, nhưng Cố Dạ Cần giơ tay lên đặt kính râm ở trong hộc tủ, cô bi kịch phát hiện dựa vào chiều cao của bản thân hoàn toàn với không tới. Cố Dạ Cẩn múc cơm, đặt trên bàn cơm, sau đó vẫy vẫy tay về hướng cô: “Qua đây.” Diệp Linh đã cảm thấy anh như đang gọi chó đến! Khu khụ. Diệp Linh lại nằng nặng ho khan một tiếng, sau đó đầy một chân của mình lên trước: “A Sinh, anh thây đôi giày cao gót thủy tinh này của tôi đẹp không?” Cố Dạ Cần lúc này mới phát hiện cô vậy màng đi một đôi giày cao gót, mặc dù lúc trước cô rất thích đi cao gót, cũng rất cao. Nhưng cô đã là một phụ nữ có thail Thấy ánh mắt anh dừng lại trên giày cao gót của mình rất lâu, Diệp Linh có chút đắc ý: “Đôi giày cao gót này ấy àiI Là mẫu mới nhất của CHANEL, không phải tôi mua đâu, mà là bên nhãn hàng đưa đó…” Diệp Linh vẫn chưa nói hết, Cố Dạ Cần đã đi tới, anh mím môi, nghiêm nghị không vui cắt đứt cô: “Ai cho em đi giày cao gót?” Diệp Linh sửng sốt: “Cái… cái gì?” Cố Dạ Cần cúi thấp xuống trước mặt cô, quỳ một gối, ngón tay thon dài rơi trên đôi giày thủy tỉnh của cô, nhanh chóng cởi ra cho cô. Soạt, một tiếng, anh trực tiếp ném đôi giày cao gót CHANEL này của cô vào trong thùng rác. CHANEL của cô! Diệp Linh khiếp sợ nhìn anh, anh… điên rồi à? Hay là nói, điếc không sợ súng, anh không biết đôi CHANEL này đắt bao nhiêu đúng không? “A Sinh, anhl” Diệp Linh muôn nói chuyện. Cố Dạ Cần nhíu lại mi tâm tuấn mỹ: “Im miệng! Diệp Linh, lần tiếp lại để tôi thấy em đi giày cao gót, anh liền…” “Anh liền cái gì?” Diệp Linh không phục đốp lại, cô cảm giác mình là đúng đàn gãy tai trâu, cô hào hứng chạy về phòng tìm vài món xa xỉ ở trước mặt anh khoe khoang, anh thậm chí chẳng buồn nhìn qua, cô như một đứa ngốc buồn cười vậy. Nhìn đôi mắt đen lúng liếng kia trợn mắt nhìn mình, có hơi tức giận, Cố Dạ Cần nhất thời bó tay, anh chỉ có thể nói trong lòng – anh phải để đống Prada còn có Chanel này trực tiêp biên mât mới được! “Chân lạnh không?” Cố Dạ Cần nhìn chân cô. Diệp Linh cởi giày cao gót, lộ ra một đôi chân ngọc nhỏ, thấy con mắt anh nhìn qua đây, đôi chân nhỏ của cô liền đáng yêu cuộn tròn đứng lên, còn muốn giấu về phía sau, dù sao ở trước mặt đàn ông lộ chân vẫn có chút xấu hổ. “Đi giày của tôi.” Cố Dạ Cần cởi đôi dép màu xanh nhạt trên chân cho cô. Đi… giày của anh… “Tôi không muốn.” Diệp Linh cự tuyệt. Cố Dạ Cần ngồi xổm người xuống, ngón tay thon dài năm mặt cá chân mảnh khảnh của cô, sau đó dùng lòng bàn tay nâng bàn chân cô lên, tự tay mang dép cho cô. Xúc cảm khô ấm của lòng bàn tay anh truyền tới trên da thịt Diệp Linh, nơi đó dường như xông lên một luồng điện, trực tiếp đánh tới trái tim Diệp Linh, hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, trong đầu liền hiện ra môt hình ảnh.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2293: Thế nhưng một giây kế tiếp, bàn tay to của Cô Dạ Cân duôi tới, trực tiêp bắt lấy cái kính râm trên mặt cô: “Hôm nay sao em nói nhiều thế, mau ăn cơm tối.” *..” Diệp Linh muốn cướp kính râm về, nhưng Cố Dạ Cần giơ tay lên đặt kính râm ở trong hộc tủ, cô bi kịch phát hiện dựa vào chiều cao của bản thân hoàn toàn với không tới. Cố Dạ Cẩn múc cơm, đặt trên bàn cơm, sau đó vẫy vẫy tay về hướng cô: “Qua đây.” Diệp Linh đã cảm thấy anh như đang gọi chó đến! Khu khụ. Diệp Linh lại nằng nặng ho khan một tiếng, sau đó đầy một chân của mình lên trước: “A Sinh, anh thây đôi giày cao gót thủy tinh này của tôi đẹp không?” Cố Dạ Cần lúc này mới phát hiện cô vậy màng đi một đôi giày cao gót, mặc dù lúc trước cô rất thích đi cao gót, cũng rất cao. Nhưng cô đã là một phụ nữ có thail Thấy ánh mắt anh dừng lại trên giày cao gót của mình rất lâu, Diệp Linh có chút đắc ý: “Đôi giày cao gót này ấy àiI Là mẫu mới nhất của CHANEL, không phải tôi mua đâu, mà là bên nhãn hàng đưa đó…” Diệp Linh vẫn chưa nói hết, Cố Dạ Cần đã đi tới, anh mím môi, nghiêm nghị không vui cắt đứt cô: “Ai cho em đi giày cao gót?” Diệp Linh sửng sốt: “Cái… cái gì?” Cố Dạ Cần cúi thấp xuống trước mặt cô, quỳ một gối, ngón tay thon dài rơi trên đôi giày thủy tỉnh của cô, nhanh chóng cởi ra cho cô. Soạt, một tiếng, anh trực tiếp ném đôi giày cao gót CHANEL này của cô vào trong thùng rác. CHANEL của cô! Diệp Linh khiếp sợ nhìn anh, anh… điên rồi à? Hay là nói, điếc không sợ súng, anh không biết đôi CHANEL này đắt bao nhiêu đúng không? “A Sinh, anhl” Diệp Linh muôn nói chuyện. Cố Dạ Cần nhíu lại mi tâm tuấn mỹ: “Im miệng! Diệp Linh, lần tiếp lại để tôi thấy em đi giày cao gót, anh liền…” “Anh liền cái gì?” Diệp Linh không phục đốp lại, cô cảm giác mình là đúng đàn gãy tai trâu, cô hào hứng chạy về phòng tìm vài món xa xỉ ở trước mặt anh khoe khoang, anh thậm chí chẳng buồn nhìn qua, cô như một đứa ngốc buồn cười vậy. Nhìn đôi mắt đen lúng liếng kia trợn mắt nhìn mình, có hơi tức giận, Cố Dạ Cần nhất thời bó tay, anh chỉ có thể nói trong lòng – anh phải để đống Prada còn có Chanel này trực tiêp biên mât mới được! “Chân lạnh không?” Cố Dạ Cần nhìn chân cô. Diệp Linh cởi giày cao gót, lộ ra một đôi chân ngọc nhỏ, thấy con mắt anh nhìn qua đây, đôi chân nhỏ của cô liền đáng yêu cuộn tròn đứng lên, còn muốn giấu về phía sau, dù sao ở trước mặt đàn ông lộ chân vẫn có chút xấu hổ. “Đi giày của tôi.” Cố Dạ Cần cởi đôi dép màu xanh nhạt trên chân cho cô. Đi… giày của anh… “Tôi không muốn.” Diệp Linh cự tuyệt. Cố Dạ Cần ngồi xổm người xuống, ngón tay thon dài năm mặt cá chân mảnh khảnh của cô, sau đó dùng lòng bàn tay nâng bàn chân cô lên, tự tay mang dép cho cô. Xúc cảm khô ấm của lòng bàn tay anh truyền tới trên da thịt Diệp Linh, nơi đó dường như xông lên một luồng điện, trực tiếp đánh tới trái tim Diệp Linh, hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, trong đầu liền hiện ra môt hình ảnh.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2293: Thế nhưng một giây kế tiếp, bàn tay to của Cô Dạ Cân duôi tới, trực tiêp bắt lấy cái kính râm trên mặt cô: “Hôm nay sao em nói nhiều thế, mau ăn cơm tối.” *..” Diệp Linh muốn cướp kính râm về, nhưng Cố Dạ Cần giơ tay lên đặt kính râm ở trong hộc tủ, cô bi kịch phát hiện dựa vào chiều cao của bản thân hoàn toàn với không tới. Cố Dạ Cẩn múc cơm, đặt trên bàn cơm, sau đó vẫy vẫy tay về hướng cô: “Qua đây.” Diệp Linh đã cảm thấy anh như đang gọi chó đến! Khu khụ. Diệp Linh lại nằng nặng ho khan một tiếng, sau đó đầy một chân của mình lên trước: “A Sinh, anh thây đôi giày cao gót thủy tinh này của tôi đẹp không?” Cố Dạ Cần lúc này mới phát hiện cô vậy màng đi một đôi giày cao gót, mặc dù lúc trước cô rất thích đi cao gót, cũng rất cao. Nhưng cô đã là một phụ nữ có thail Thấy ánh mắt anh dừng lại trên giày cao gót của mình rất lâu, Diệp Linh có chút đắc ý: “Đôi giày cao gót này ấy àiI Là mẫu mới nhất của CHANEL, không phải tôi mua đâu, mà là bên nhãn hàng đưa đó…” Diệp Linh vẫn chưa nói hết, Cố Dạ Cần đã đi tới, anh mím môi, nghiêm nghị không vui cắt đứt cô: “Ai cho em đi giày cao gót?” Diệp Linh sửng sốt: “Cái… cái gì?” Cố Dạ Cần cúi thấp xuống trước mặt cô, quỳ một gối, ngón tay thon dài rơi trên đôi giày thủy tỉnh của cô, nhanh chóng cởi ra cho cô. Soạt, một tiếng, anh trực tiếp ném đôi giày cao gót CHANEL này của cô vào trong thùng rác. CHANEL của cô! Diệp Linh khiếp sợ nhìn anh, anh… điên rồi à? Hay là nói, điếc không sợ súng, anh không biết đôi CHANEL này đắt bao nhiêu đúng không? “A Sinh, anhl” Diệp Linh muôn nói chuyện. Cố Dạ Cần nhíu lại mi tâm tuấn mỹ: “Im miệng! Diệp Linh, lần tiếp lại để tôi thấy em đi giày cao gót, anh liền…” “Anh liền cái gì?” Diệp Linh không phục đốp lại, cô cảm giác mình là đúng đàn gãy tai trâu, cô hào hứng chạy về phòng tìm vài món xa xỉ ở trước mặt anh khoe khoang, anh thậm chí chẳng buồn nhìn qua, cô như một đứa ngốc buồn cười vậy. Nhìn đôi mắt đen lúng liếng kia trợn mắt nhìn mình, có hơi tức giận, Cố Dạ Cần nhất thời bó tay, anh chỉ có thể nói trong lòng – anh phải để đống Prada còn có Chanel này trực tiêp biên mât mới được! “Chân lạnh không?” Cố Dạ Cần nhìn chân cô. Diệp Linh cởi giày cao gót, lộ ra một đôi chân ngọc nhỏ, thấy con mắt anh nhìn qua đây, đôi chân nhỏ của cô liền đáng yêu cuộn tròn đứng lên, còn muốn giấu về phía sau, dù sao ở trước mặt đàn ông lộ chân vẫn có chút xấu hổ. “Đi giày của tôi.” Cố Dạ Cần cởi đôi dép màu xanh nhạt trên chân cho cô. Đi… giày của anh… “Tôi không muốn.” Diệp Linh cự tuyệt. Cố Dạ Cần ngồi xổm người xuống, ngón tay thon dài năm mặt cá chân mảnh khảnh của cô, sau đó dùng lòng bàn tay nâng bàn chân cô lên, tự tay mang dép cho cô. Xúc cảm khô ấm của lòng bàn tay anh truyền tới trên da thịt Diệp Linh, nơi đó dường như xông lên một luồng điện, trực tiếp đánh tới trái tim Diệp Linh, hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, trong đầu liền hiện ra môt hình ảnh.