Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 2341
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2341: Yết hầu Tiêu Thành lăn một vòng, giọng nói đã có chút khàn khàn: “Nói, em muốn tôi nói cái gì? Chúng ta đều trưởng thành rồi, ý loạn tình mê giữa người trưởng thành, ngủ một chút rất bình thường. Tô Tiểu Đường, chẳng lẽ em muốn quấn lấy tôi, muốn tôi phụ trách các loại như thế đấy chứ!?” “Bên cạnh tôi có rất nhiều người phụ nữ, em và bọn họ cũng chẳng có gì khác nhau, tôi thỉnh thoảng nếm món ngon, ngủ với em một giấc, nhưng tôi cũng không định ngủ tiếp lần thứ hai, nói như vậy em có thê hiệu chưa, tôi sẽ không vì một đóa hoa mà bỏ cả một Vườn hoa.” “Tôi sắp kết hôn với Tiêu Đình Đình rồi, cùng Tiêu Đình Đình kết hôn có thể được cái gì không cần tôi nói em cũng có thể nghĩ ra, cho nên ý của tôi rất rõ ràng, đưa cho em vé máy bay em nhận được chưa, em với mẹ em mau rời khỏi nơi này đi.” Sau ngày đó, anh liền biến mắt, biệt vô âm tín, Tô Tiểu Đường kiên trì chờ anh, chờ anh cho một câu trả lời. Hiện tại anh nói, chữ chữ câu câu nói hết sức rõ ràng, đưa cô vé máy bay, bảo cô rời đi. Giữa nam nữ trưởng thành ngủ một chút không có gì lớn, anh quay đâu còn có thể phải ôm trái ấp, cũng có thể cưới người phụ nữ khác. Tô Tiểu Đường nhìn anh: “Nói xong chưa?” “Em là muốn bồi thường gì sao, được thôi, chỉ cần em mở miệng, tặng nhà tặng xe đưa chi phiếu, tôi đều có thể thỏa mãn em.” “Tô Tiểu Đường, tôi vẫn cảm thấy em rất thú vị, hiện tại em sẽ không biến thành một người không thú vị đấy chứt?” Tô Tiểu Đường lạnh mặt xuống, ngón tay xuôi ở bên người dùng sức co lại, cô nhìn anh, lộ ra vẻ quật cường trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong xương, thật lâu sau cô mới cât tiêng: “Không cần, bồi thường gì cũng không cần, đêm hôm đó tôi coi như mình bị chó cắn một cái.” Nói xong, Tô Tiểu Đường trực tiếp xoay người rời đỉ. Ngay lúc cô xoay người, Tiêu Thành thấy viền mắt trắng nõn ấy đã đỏ bừng, anh vươn tay, chế trụ cổ tay mảnh khảnh của cô. “Tô Tiểu Đường…” Anh gọi tên cô. Thế nhưng Tô Tiểu Đường nhanh chóng hất tay anh ra, động tác của cô rất nhanh, một giây kế tiếp Tiêu Thành cảm giác được một vật lạnh như băng dùng sức để trên buồng tim anh. Tiêu Thành cúi đâu, là một khâu súng. Là súng anh đưa cho cô. Hiện tại cô cầm súng để trên tim anh. Tiêu Thành nhìn cô bé trước mắt này, cô đang nhìn anh, không phải, là nhìn anh đăm đăm, hốc mắt đỏ hồng hồng gắt gao đăm đăm dán lấy anh, trong mắt thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, như thể muốn đốt cháy anh. Anh biết, trong lòng cô đã hận anh. Trong tròng mắt u trầm của Tiêu Thành hắc tràn ra vài phần mềm mại ẩn sâu: “Tô Tiểu Đường, em muốn mạng của tôi?” Tô Tiêu Đường câu môi, rõ ràng là ý cười lạnh thấu xương lại ẩn chứa giọt lệ trong suốt: “Lẽ nào tôi không thể sao, anh đã nói, về sau mạng của anh chính là của tôi, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy, tên tội phạm cưỡng hiếp!” Năm chữ cuối cùng này khiến Tiêu Thành không cách nào phản bác, anh có lỗi với cô, Tiêu Thành gật đầu: “Vậy được, tôi trao mạng cho em.” Anh nói – vậy được, tôi trao mạng cho em. Trái tim Tô Tiểu Đường lạnh lẽo, cả người rơi vào trong vực sâu, cô lấy mạng của anh làm cái gì, cô vẫn cho là “về sau mạng của anh sẽ là của em” là một câu hứa hẹn, là lời hứa anh cho Cô.
Chương 2341:
Yết hầu Tiêu Thành lăn một vòng, giọng nói đã có chút khàn khàn: “Nói, em muốn tôi nói cái gì? Chúng ta đều trưởng thành rồi, ý loạn tình mê giữa người trưởng thành, ngủ một chút rất bình thường. Tô Tiểu Đường, chẳng lẽ em muốn quấn lấy tôi, muốn tôi phụ trách các loại như thế đấy chứ!?”
“Bên cạnh tôi có rất nhiều người phụ nữ, em và bọn họ cũng chẳng có gì khác nhau, tôi thỉnh thoảng nếm món ngon, ngủ với em một giấc, nhưng tôi cũng không định ngủ tiếp lần thứ hai, nói như vậy em có thê hiệu chưa, tôi sẽ không vì một đóa hoa mà bỏ cả một Vườn hoa.”
“Tôi sắp kết hôn với Tiêu Đình Đình rồi, cùng Tiêu Đình Đình kết hôn có thể được cái gì không cần tôi nói em cũng có thể nghĩ ra, cho nên ý của tôi rất rõ ràng, đưa cho em vé máy bay em nhận được chưa, em với mẹ em mau rời khỏi nơi này đi.”
Sau ngày đó, anh liền biến mắt, biệt vô âm tín, Tô Tiểu Đường kiên trì chờ anh, chờ anh cho một câu trả lời.
Hiện tại anh nói, chữ chữ câu câu nói hết sức rõ ràng, đưa cô vé máy bay, bảo cô rời đi.
Giữa nam nữ trưởng thành ngủ một chút không có gì lớn, anh quay đâu còn có thể phải ôm trái ấp, cũng có thể cưới người phụ nữ khác.
Tô Tiểu Đường nhìn anh: “Nói xong chưa?”
“Em là muốn bồi thường gì sao, được thôi, chỉ cần em mở miệng, tặng nhà tặng xe đưa chi phiếu, tôi đều có thể thỏa mãn em.”
“Tô Tiểu Đường, tôi vẫn cảm thấy em rất thú vị, hiện tại em sẽ không biến thành một người không thú vị đấy chứt?”
Tô Tiểu Đường lạnh mặt xuống, ngón tay xuôi ở bên người dùng sức co lại, cô nhìn anh, lộ ra vẻ quật cường trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong xương, thật lâu sau cô mới cât tiêng: “Không cần, bồi thường gì cũng không cần, đêm hôm đó tôi coi như mình bị chó cắn một cái.”
Nói xong, Tô Tiểu Đường trực tiếp xoay người rời đỉ.
Ngay lúc cô xoay người, Tiêu Thành thấy viền mắt trắng nõn ấy đã đỏ bừng, anh vươn tay, chế trụ cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Tô Tiểu Đường…” Anh gọi tên cô.
Thế nhưng Tô Tiểu Đường nhanh chóng hất tay anh ra, động tác của cô rất nhanh, một giây kế tiếp Tiêu Thành cảm giác được một vật lạnh như băng dùng sức để trên buồng tim anh.
Tiêu Thành cúi đâu, là một khâu súng.
Là súng anh đưa cho cô.
Hiện tại cô cầm súng để trên tim anh.
Tiêu Thành nhìn cô bé trước mắt này, cô đang nhìn anh, không phải, là nhìn anh đăm đăm, hốc mắt đỏ hồng hồng gắt gao đăm đăm dán lấy anh, trong mắt thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, như thể muốn đốt cháy anh.
Anh biết, trong lòng cô đã hận anh.
Trong tròng mắt u trầm của Tiêu Thành hắc tràn ra vài phần mềm mại ẩn sâu: “Tô Tiểu Đường, em muốn mạng của tôi?”
Tô Tiêu Đường câu môi, rõ ràng là ý cười lạnh thấu xương lại ẩn chứa giọt lệ trong suốt: “Lẽ nào tôi không thể sao, anh đã nói, về sau mạng của anh chính là của tôi, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy, tên tội phạm cưỡng hiếp!”
Năm chữ cuối cùng này khiến Tiêu Thành không cách nào phản bác, anh có lỗi với cô, Tiêu Thành gật đầu: “Vậy được, tôi trao mạng cho em.”
Anh nói – vậy được, tôi trao mạng cho em.
Trái tim Tô Tiểu Đường lạnh lẽo, cả người rơi vào trong vực sâu, cô lấy mạng của anh làm cái gì, cô vẫn cho là “về sau mạng của anh sẽ là của em” là một câu hứa hẹn, là lời hứa anh cho Cô.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2341: Yết hầu Tiêu Thành lăn một vòng, giọng nói đã có chút khàn khàn: “Nói, em muốn tôi nói cái gì? Chúng ta đều trưởng thành rồi, ý loạn tình mê giữa người trưởng thành, ngủ một chút rất bình thường. Tô Tiểu Đường, chẳng lẽ em muốn quấn lấy tôi, muốn tôi phụ trách các loại như thế đấy chứ!?” “Bên cạnh tôi có rất nhiều người phụ nữ, em và bọn họ cũng chẳng có gì khác nhau, tôi thỉnh thoảng nếm món ngon, ngủ với em một giấc, nhưng tôi cũng không định ngủ tiếp lần thứ hai, nói như vậy em có thê hiệu chưa, tôi sẽ không vì một đóa hoa mà bỏ cả một Vườn hoa.” “Tôi sắp kết hôn với Tiêu Đình Đình rồi, cùng Tiêu Đình Đình kết hôn có thể được cái gì không cần tôi nói em cũng có thể nghĩ ra, cho nên ý của tôi rất rõ ràng, đưa cho em vé máy bay em nhận được chưa, em với mẹ em mau rời khỏi nơi này đi.” Sau ngày đó, anh liền biến mắt, biệt vô âm tín, Tô Tiểu Đường kiên trì chờ anh, chờ anh cho một câu trả lời. Hiện tại anh nói, chữ chữ câu câu nói hết sức rõ ràng, đưa cô vé máy bay, bảo cô rời đi. Giữa nam nữ trưởng thành ngủ một chút không có gì lớn, anh quay đâu còn có thể phải ôm trái ấp, cũng có thể cưới người phụ nữ khác. Tô Tiểu Đường nhìn anh: “Nói xong chưa?” “Em là muốn bồi thường gì sao, được thôi, chỉ cần em mở miệng, tặng nhà tặng xe đưa chi phiếu, tôi đều có thể thỏa mãn em.” “Tô Tiểu Đường, tôi vẫn cảm thấy em rất thú vị, hiện tại em sẽ không biến thành một người không thú vị đấy chứt?” Tô Tiểu Đường lạnh mặt xuống, ngón tay xuôi ở bên người dùng sức co lại, cô nhìn anh, lộ ra vẻ quật cường trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong xương, thật lâu sau cô mới cât tiêng: “Không cần, bồi thường gì cũng không cần, đêm hôm đó tôi coi như mình bị chó cắn một cái.” Nói xong, Tô Tiểu Đường trực tiếp xoay người rời đỉ. Ngay lúc cô xoay người, Tiêu Thành thấy viền mắt trắng nõn ấy đã đỏ bừng, anh vươn tay, chế trụ cổ tay mảnh khảnh của cô. “Tô Tiểu Đường…” Anh gọi tên cô. Thế nhưng Tô Tiểu Đường nhanh chóng hất tay anh ra, động tác của cô rất nhanh, một giây kế tiếp Tiêu Thành cảm giác được một vật lạnh như băng dùng sức để trên buồng tim anh. Tiêu Thành cúi đâu, là một khâu súng. Là súng anh đưa cho cô. Hiện tại cô cầm súng để trên tim anh. Tiêu Thành nhìn cô bé trước mắt này, cô đang nhìn anh, không phải, là nhìn anh đăm đăm, hốc mắt đỏ hồng hồng gắt gao đăm đăm dán lấy anh, trong mắt thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, như thể muốn đốt cháy anh. Anh biết, trong lòng cô đã hận anh. Trong tròng mắt u trầm của Tiêu Thành hắc tràn ra vài phần mềm mại ẩn sâu: “Tô Tiểu Đường, em muốn mạng của tôi?” Tô Tiêu Đường câu môi, rõ ràng là ý cười lạnh thấu xương lại ẩn chứa giọt lệ trong suốt: “Lẽ nào tôi không thể sao, anh đã nói, về sau mạng của anh chính là của tôi, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy, tên tội phạm cưỡng hiếp!” Năm chữ cuối cùng này khiến Tiêu Thành không cách nào phản bác, anh có lỗi với cô, Tiêu Thành gật đầu: “Vậy được, tôi trao mạng cho em.” Anh nói – vậy được, tôi trao mạng cho em. Trái tim Tô Tiểu Đường lạnh lẽo, cả người rơi vào trong vực sâu, cô lấy mạng của anh làm cái gì, cô vẫn cho là “về sau mạng của anh sẽ là của em” là một câu hứa hẹn, là lời hứa anh cho Cô.