Tác giả:

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…

Chương 2369

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2369: Cố Dạ Cần đè thấp giọng nói lộ ra vài phần cầu xin yếu ớt. Diệp Linh lắc đầu, sau đó chậm rãi kiên định từ trong lòng bàn tay của anh rút tay mình về. “Ha,” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn, trong đuôi mắt đã dâng lên màu đỏ tươi: “Linh Linh, từ khi em khôi phục ký ức, anh đã cảm thấy sẽ có ngày này, em sẽ lần nữa rời khỏi anh. Ở trong lòng em, em vẫn không thể buông quá khứ đúng không? Anh biêt anh hiện tại không thê giữ em, cũng không giữ được em, được, anh để cho em đi, để cho em mang theo Điềm Điềm đi. Nhưng, em còn trở lại không, lúc nào trở về? Tối thiểu em phải cho anh một kỳ hạn.” Cô biết, cô hẳn nên biết, anh không thể không có cô, anh không bao giờ muốn chia lìa cô nữa. Thế nhưng, cô vẫn muốn mang theo Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian. Cô không cho phép anh đi cùng. Cô để anh một mình nơi đây. Vậy cô còn trở lại không? Anh có thê chờ. Diệp Linh nhẹ nhàng run rẩy hàng mi dài: “Cố Dạ Cần, em sẽ trở về, em chỉ là mang Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này em sẽ từ biệt quá khứ, chờ lúc em trở lại lần nữa, chính là một Diệp Linh mới tinh rồi.” Cố Dạ Cần nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Em nói thật?” “Dạ, thật đấy, Cố Dạ Cần, tiễn em ra sân bay đi” Tiễn cô ra sân bay. Tự tay tiễn cô đi. Tuy anh đã nghe rõ ý của cô, cô muôn ở một mình một đoạn thời gian ngắn để tạm biệt quá khứ, thay đổi thành một phiên bản tốt hơn, thế nhưng anh sợ, sợ cô chỉ là lừa anh, sợ cô một đi không trở lại. “Được, anh đưa em ra sân bay.” Một nhà ba người đến sân bay, Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm: “Cố Dạ Cẩn, em đi nhé.” Cô đi vào sân bay. “Linh Linh.” Cố Dạ Cần gọi lại cô. Diệp Linh dừng bước chân lại, song cũng không quay đâu. Nếu cô quay đầu, sợ rằng sẽ không đi được. “Linh Linh, anh chỉ muốn nói với em câu. Anh chỉ muốn nói với cô một câu. “Linh Linh, anh chờ em, anh vẫn sẽ luôn chờ em trở về.” Anh tin tưởng, cô nghe được. Anh sẽ luôn chờ đợi cô. Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm rất nhanh đã biến mắt ở rồi trong tầm mắt.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2369: Cố Dạ Cần đè thấp giọng nói lộ ra vài phần cầu xin yếu ớt. Diệp Linh lắc đầu, sau đó chậm rãi kiên định từ trong lòng bàn tay của anh rút tay mình về. “Ha,” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn, trong đuôi mắt đã dâng lên màu đỏ tươi: “Linh Linh, từ khi em khôi phục ký ức, anh đã cảm thấy sẽ có ngày này, em sẽ lần nữa rời khỏi anh. Ở trong lòng em, em vẫn không thể buông quá khứ đúng không? Anh biêt anh hiện tại không thê giữ em, cũng không giữ được em, được, anh để cho em đi, để cho em mang theo Điềm Điềm đi. Nhưng, em còn trở lại không, lúc nào trở về? Tối thiểu em phải cho anh một kỳ hạn.” Cô biết, cô hẳn nên biết, anh không thể không có cô, anh không bao giờ muốn chia lìa cô nữa. Thế nhưng, cô vẫn muốn mang theo Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian. Cô không cho phép anh đi cùng. Cô để anh một mình nơi đây. Vậy cô còn trở lại không? Anh có thê chờ. Diệp Linh nhẹ nhàng run rẩy hàng mi dài: “Cố Dạ Cần, em sẽ trở về, em chỉ là mang Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này em sẽ từ biệt quá khứ, chờ lúc em trở lại lần nữa, chính là một Diệp Linh mới tinh rồi.” Cố Dạ Cần nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Em nói thật?” “Dạ, thật đấy, Cố Dạ Cần, tiễn em ra sân bay đi” Tiễn cô ra sân bay. Tự tay tiễn cô đi. Tuy anh đã nghe rõ ý của cô, cô muôn ở một mình một đoạn thời gian ngắn để tạm biệt quá khứ, thay đổi thành một phiên bản tốt hơn, thế nhưng anh sợ, sợ cô chỉ là lừa anh, sợ cô một đi không trở lại. “Được, anh đưa em ra sân bay.” Một nhà ba người đến sân bay, Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm: “Cố Dạ Cẩn, em đi nhé.” Cô đi vào sân bay. “Linh Linh.” Cố Dạ Cần gọi lại cô. Diệp Linh dừng bước chân lại, song cũng không quay đâu. Nếu cô quay đầu, sợ rằng sẽ không đi được. “Linh Linh, anh chỉ muốn nói với em câu. Anh chỉ muốn nói với cô một câu. “Linh Linh, anh chờ em, anh vẫn sẽ luôn chờ em trở về.” Anh tin tưởng, cô nghe được. Anh sẽ luôn chờ đợi cô. Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm rất nhanh đã biến mắt ở rồi trong tầm mắt.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2369: Cố Dạ Cần đè thấp giọng nói lộ ra vài phần cầu xin yếu ớt. Diệp Linh lắc đầu, sau đó chậm rãi kiên định từ trong lòng bàn tay của anh rút tay mình về. “Ha,” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn, trong đuôi mắt đã dâng lên màu đỏ tươi: “Linh Linh, từ khi em khôi phục ký ức, anh đã cảm thấy sẽ có ngày này, em sẽ lần nữa rời khỏi anh. Ở trong lòng em, em vẫn không thể buông quá khứ đúng không? Anh biêt anh hiện tại không thê giữ em, cũng không giữ được em, được, anh để cho em đi, để cho em mang theo Điềm Điềm đi. Nhưng, em còn trở lại không, lúc nào trở về? Tối thiểu em phải cho anh một kỳ hạn.” Cô biết, cô hẳn nên biết, anh không thể không có cô, anh không bao giờ muốn chia lìa cô nữa. Thế nhưng, cô vẫn muốn mang theo Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian. Cô không cho phép anh đi cùng. Cô để anh một mình nơi đây. Vậy cô còn trở lại không? Anh có thê chờ. Diệp Linh nhẹ nhàng run rẩy hàng mi dài: “Cố Dạ Cần, em sẽ trở về, em chỉ là mang Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này em sẽ từ biệt quá khứ, chờ lúc em trở lại lần nữa, chính là một Diệp Linh mới tinh rồi.” Cố Dạ Cần nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Em nói thật?” “Dạ, thật đấy, Cố Dạ Cần, tiễn em ra sân bay đi” Tiễn cô ra sân bay. Tự tay tiễn cô đi. Tuy anh đã nghe rõ ý của cô, cô muôn ở một mình một đoạn thời gian ngắn để tạm biệt quá khứ, thay đổi thành một phiên bản tốt hơn, thế nhưng anh sợ, sợ cô chỉ là lừa anh, sợ cô một đi không trở lại. “Được, anh đưa em ra sân bay.” Một nhà ba người đến sân bay, Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm: “Cố Dạ Cẩn, em đi nhé.” Cô đi vào sân bay. “Linh Linh.” Cố Dạ Cần gọi lại cô. Diệp Linh dừng bước chân lại, song cũng không quay đâu. Nếu cô quay đầu, sợ rằng sẽ không đi được. “Linh Linh, anh chỉ muốn nói với em câu. Anh chỉ muốn nói với cô một câu. “Linh Linh, anh chờ em, anh vẫn sẽ luôn chờ em trở về.” Anh tin tưởng, cô nghe được. Anh sẽ luôn chờ đợi cô. Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm rất nhanh đã biến mắt ở rồi trong tầm mắt.

Chương 2369