Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 2377
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2377: Cố Dạ Cần nói cái gì chính là cái đó, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời. “Vâng, thái thái.” Người làm nữ rời đi. Diệp Linh bồi Tiểu Điềm Điềm chơi một hôi, sau đó giao Tiêu Điêm Điêm cho vú em: “Tiểu Điềm Điềm, đêm nay con ngủ sớm một chút có được không, mẹ có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với bố, đêm nay sẽ không bồi con nữa.” Tiểu Điềm Điềm gật đầu: “Dạ mẹ.” Dùng sức hôn Tiểu Điềm Điềm một cái, Diệp Linh về phòng ngủ, cô không chút hoang mang, vô cùng thư giãn tắm bồn sữa bò rải thêm cánh hoa hồng, hai gò má tinh xảo mềm mị bị chưng ra phấn hồng. Tắm xong, cô lau khô người rồi mặc quần áo, sau đó đi thư phòng. Trong thư phòng, Cố Dạ Cẩn đang phê duyệt văn kiện, lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Cô Dạ Cân ngước mắt, chỉ nghe “két” một tiếng cửa mở, có một đầu nhỏ thò vào, thanh tuyến mềm mại gọi anh một tiếng: “Chồng ơi.” Là Diệp Linh. Cố Dạ Cần cũng biết cô sẽ đến: “Vào đi.” Diệp Linh đi đến, hết sức ân cần cười nói: “Chồng ơi, anh làm việc có mệt hay không, em đấm lưng, bóp vai cho anh nhé!?” Ánh mắt Cố Dạ Cần lại đặt xuống văn kiện, anh như có như không câu môi: “Anh không mậệt.” Không mệt… Như vậy… Diệp Linh nhào qua, trực tiếp ngồi trên chiếc đùi bền chắc của anh, còn vươn hai tay móc vào cổ anh: “Chồng ơi, vậy em mệt, ôm em một cái đi.” Cố Dạ Cần ngửi được hương sữa tắm trên người cô, trong lòng hương mềm như ngọc, yết hầu anh bỗng nhúc nhích một cái: “Đừng quậy ở đây, đừng tưởng anh không biết em đang có ý gì, bộ lễ phục đó không được phép mặc.” Cố Dạ Cần trực tiếp cự tuyệt. Diệp Linh ngắng đầu, dưới chiếc cằm kiên nghị của anh hôn lên một cái: “Như vậy cũng không cho mặc đúng không?” “Không chol” Diệp Linh hôn dời xuông, rơi vào yêt hầu nhô ra của anh: “Như vậy?” Cố Dạ Cần đã cảm thấy văn kiện trong tay biến thành thiên thư, một chữ đều không đọc nỗi, người phụ nữ trong lòng này rất hư, cô biết anh bá đạo cường thế, nên cũng không ngỗ nghịch trước mặt anh, thế nhưng cô lại có rất nhiều cách khiến anh thần phục. Quen biết nhiều năm như vậy, kết hôn cũng lâu như vậy, thế nhưng cảm giác anh đối với cô vẫn cuồng nhiệt tựa như ban đầu. Cô rất thông minh, biết làm thế nào để bắt lại trái tim của người đàn ông. Cô Dạ Cân ép buộc mình trân định một chút, không được lại lạc lối trong mỹ nhân kế của cô: “Không cho !” Anh lần nữa từ chối. Diệp Linh chớp hàng mi dài một cái, đột nhiên từ trong ngực anh đứng dậy: “Vậy thôi, em về phòng.”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2377: Cố Dạ Cần nói cái gì chính là cái đó, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời. “Vâng, thái thái.” Người làm nữ rời đi. Diệp Linh bồi Tiểu Điềm Điềm chơi một hôi, sau đó giao Tiêu Điêm Điêm cho vú em: “Tiểu Điềm Điềm, đêm nay con ngủ sớm một chút có được không, mẹ có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với bố, đêm nay sẽ không bồi con nữa.” Tiểu Điềm Điềm gật đầu: “Dạ mẹ.” Dùng sức hôn Tiểu Điềm Điềm một cái, Diệp Linh về phòng ngủ, cô không chút hoang mang, vô cùng thư giãn tắm bồn sữa bò rải thêm cánh hoa hồng, hai gò má tinh xảo mềm mị bị chưng ra phấn hồng. Tắm xong, cô lau khô người rồi mặc quần áo, sau đó đi thư phòng. Trong thư phòng, Cố Dạ Cẩn đang phê duyệt văn kiện, lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Cô Dạ Cân ngước mắt, chỉ nghe “két” một tiếng cửa mở, có một đầu nhỏ thò vào, thanh tuyến mềm mại gọi anh một tiếng: “Chồng ơi.” Là Diệp Linh. Cố Dạ Cần cũng biết cô sẽ đến: “Vào đi.” Diệp Linh đi đến, hết sức ân cần cười nói: “Chồng ơi, anh làm việc có mệt hay không, em đấm lưng, bóp vai cho anh nhé!?” Ánh mắt Cố Dạ Cần lại đặt xuống văn kiện, anh như có như không câu môi: “Anh không mậệt.” Không mệt… Như vậy… Diệp Linh nhào qua, trực tiếp ngồi trên chiếc đùi bền chắc của anh, còn vươn hai tay móc vào cổ anh: “Chồng ơi, vậy em mệt, ôm em một cái đi.” Cố Dạ Cần ngửi được hương sữa tắm trên người cô, trong lòng hương mềm như ngọc, yết hầu anh bỗng nhúc nhích một cái: “Đừng quậy ở đây, đừng tưởng anh không biết em đang có ý gì, bộ lễ phục đó không được phép mặc.” Cố Dạ Cần trực tiếp cự tuyệt. Diệp Linh ngắng đầu, dưới chiếc cằm kiên nghị của anh hôn lên một cái: “Như vậy cũng không cho mặc đúng không?” “Không chol” Diệp Linh hôn dời xuông, rơi vào yêt hầu nhô ra của anh: “Như vậy?” Cố Dạ Cần đã cảm thấy văn kiện trong tay biến thành thiên thư, một chữ đều không đọc nỗi, người phụ nữ trong lòng này rất hư, cô biết anh bá đạo cường thế, nên cũng không ngỗ nghịch trước mặt anh, thế nhưng cô lại có rất nhiều cách khiến anh thần phục. Quen biết nhiều năm như vậy, kết hôn cũng lâu như vậy, thế nhưng cảm giác anh đối với cô vẫn cuồng nhiệt tựa như ban đầu. Cô rất thông minh, biết làm thế nào để bắt lại trái tim của người đàn ông. Cô Dạ Cân ép buộc mình trân định một chút, không được lại lạc lối trong mỹ nhân kế của cô: “Không cho !” Anh lần nữa từ chối. Diệp Linh chớp hàng mi dài một cái, đột nhiên từ trong ngực anh đứng dậy: “Vậy thôi, em về phòng.”
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2377: Cố Dạ Cần nói cái gì chính là cái đó, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời. “Vâng, thái thái.” Người làm nữ rời đi. Diệp Linh bồi Tiểu Điềm Điềm chơi một hôi, sau đó giao Tiêu Điêm Điêm cho vú em: “Tiểu Điềm Điềm, đêm nay con ngủ sớm một chút có được không, mẹ có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với bố, đêm nay sẽ không bồi con nữa.” Tiểu Điềm Điềm gật đầu: “Dạ mẹ.” Dùng sức hôn Tiểu Điềm Điềm một cái, Diệp Linh về phòng ngủ, cô không chút hoang mang, vô cùng thư giãn tắm bồn sữa bò rải thêm cánh hoa hồng, hai gò má tinh xảo mềm mị bị chưng ra phấn hồng. Tắm xong, cô lau khô người rồi mặc quần áo, sau đó đi thư phòng. Trong thư phòng, Cố Dạ Cẩn đang phê duyệt văn kiện, lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Cô Dạ Cân ngước mắt, chỉ nghe “két” một tiếng cửa mở, có một đầu nhỏ thò vào, thanh tuyến mềm mại gọi anh một tiếng: “Chồng ơi.” Là Diệp Linh. Cố Dạ Cần cũng biết cô sẽ đến: “Vào đi.” Diệp Linh đi đến, hết sức ân cần cười nói: “Chồng ơi, anh làm việc có mệt hay không, em đấm lưng, bóp vai cho anh nhé!?” Ánh mắt Cố Dạ Cần lại đặt xuống văn kiện, anh như có như không câu môi: “Anh không mậệt.” Không mệt… Như vậy… Diệp Linh nhào qua, trực tiếp ngồi trên chiếc đùi bền chắc của anh, còn vươn hai tay móc vào cổ anh: “Chồng ơi, vậy em mệt, ôm em một cái đi.” Cố Dạ Cần ngửi được hương sữa tắm trên người cô, trong lòng hương mềm như ngọc, yết hầu anh bỗng nhúc nhích một cái: “Đừng quậy ở đây, đừng tưởng anh không biết em đang có ý gì, bộ lễ phục đó không được phép mặc.” Cố Dạ Cần trực tiếp cự tuyệt. Diệp Linh ngắng đầu, dưới chiếc cằm kiên nghị của anh hôn lên một cái: “Như vậy cũng không cho mặc đúng không?” “Không chol” Diệp Linh hôn dời xuông, rơi vào yêt hầu nhô ra của anh: “Như vậy?” Cố Dạ Cần đã cảm thấy văn kiện trong tay biến thành thiên thư, một chữ đều không đọc nỗi, người phụ nữ trong lòng này rất hư, cô biết anh bá đạo cường thế, nên cũng không ngỗ nghịch trước mặt anh, thế nhưng cô lại có rất nhiều cách khiến anh thần phục. Quen biết nhiều năm như vậy, kết hôn cũng lâu như vậy, thế nhưng cảm giác anh đối với cô vẫn cuồng nhiệt tựa như ban đầu. Cô rất thông minh, biết làm thế nào để bắt lại trái tim của người đàn ông. Cô Dạ Cân ép buộc mình trân định một chút, không được lại lạc lối trong mỹ nhân kế của cô: “Không cho !” Anh lần nữa từ chối. Diệp Linh chớp hàng mi dài một cái, đột nhiên từ trong ngực anh đứng dậy: “Vậy thôi, em về phòng.”