Tác giả:

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…

Chương 2385

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2385: Ngày kia vị thần côn này lại vô tình gặp được một bác nông dân, lắc đầu nói — Đừng gieo giống nữa, hậu viện nhà ông hồng hạnh ra tường, cần phải đi sửa chữa một chút. Vì vậy, bác nông dân đó chạy về nhà, liền bắt gian được vợ mình và tên gian phu tại giường. Nếu như cô bé may mắn gặp vị thần côn Huyền Gia này, cũng không muốn gả, chỉ muốn xin anh ấy đoán cho mình một quẻ. Trước đây không lâu cô gặp được con gái Mạc Họa của mẹ Lê Hương, chị Họa Họa khuynh quốc khuynh thành, rất xinh đẹp. Tương lai thiên hạ này, không biết ai sẽ phải xung quân nhất nộ vi hồng nhan”. *rh—#4/TBï: Tướng quân nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng Cả cuộc đời này bố vô cùng hạnh phúc, bố và mẹ mỗi ngày đều tình nồng lưu luyến, làm bộ, nũng nịu, yêu kiều với bá đạo. Mẹ dịu dàng luôn nắm thật chặt tim bố, mặc kệ đã kết hôn bao nhiêu năm, mẹ đều sẽ giữ đoạn tình yêu này luôn tươi mới. Đương nhiên, bố cũng sẽ có mấy lần không vui, đó chính là lúc mẹ bị bệnh. Kỳ thực cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là cảm sốt rất bình thường, nhưng bố sẽ dừng tất cả công việc, nhanh chóng canh chừng ở đầu giường. Mẹ không muốn ăn cơm, bố cũng sẽ không ăn, mẹ muôn ăn cơm, bô liên đôi kiểu nấu cơm, mẹ khỏe rồi, bố cũng liền sống lại. Bồ rất thích ôm mẹ, mỗi lần ôm đều là dùng sức như vậ, bố sẽ chôn mặt trong mái tóc mẹ, nhỏ giọng nói: “Vợ à, anh thực sự không thể không có em.” Về sau mẹ 30 tuổi, người phụ nữ ở độ tuổi này là thời điểm chân chính trưởng thành, mẹ dưới sự giám sát của dì Hoa thành lập công ty giải trí, vừa mới bắt đầu cũng có lúc phải tăng ca xã giao. Mỗi khi đêm đến, lúc bố một mình trông phòng, bố luôn lén gọi điện thoại cho mẹ. Bô mượn cớ vĩnh viên là con gái, con trai… tỷ như con gái quậy, con trai không nghe lời… Nói chung một năm 365 ngày, mỗi ngày mượn cớ không giống nhau, cô xấu hỗ giùm bố luôn. Lúc này mẹ sẽ luôn gấp gáp trở về, con trai con gái gì cũng không thấy được, đều bị bố bá chiếm. Kỳ thực mẹ luôn biết đây là một lời nói dối, thế nhưng sau đó mẹ lại bỏ công ty giải trí, giao cho dì Hoa xử lý, dì Hoa tan vỡ tuyệt vọng khóc lớn nói — Diệp Linh, chị đã nói rồi, đàn ông là chướng ngại vật trên đường thành công của phụ nữ, em thắng giải Tam Kim Ảnh Hậu xong đã biến thành bà nội trợ cuông chông rôi, một chút tiên đô cũng không cói Bố mẹ cứ như vậy một ngày lại một ngày vui vẻ ở cạnh nhau, bọn họ đã hứa với nhau rồi, ở lúc em cần anh, anh sẽ làm bạn với em. Cái liếc mắt nhiều năm trước ngoài song cửa Diệp gia chính là vạn năm, từ đó về sau kinh niên bắt diệt. Tình yêu này, trước đây chưa từng có, sau này cũng không đến nữa, là để, khuynh thành! Cố Dạ Cần mang theo Diệp Linh đang mang thai bay đến thành phố Hồng Khẩu, tham gia tiệc rượu mừng sinh nhật của Đường gia Đường Ngọc công tử. Trong yến hội, Đường tổng và Đường phu nhân tự mình tiếp đãi Cố Dạ Cần và Diệp Linh: “Cố tổng và Cố thái thái lịai tới tham gia tiệc sinh nhật của con tôi, thật để cho vợ chồng chúng tôi phước đức ba đời, vẻ vang cho kẻ hèn này rồi.” Cố Dạ Cần ôm thắt lưng mềm của Diệp Linh, nhiều người ở đây, anh vẫn luôn giữ chặt Diệp Linh bên người mình, rất sợ người khác va phải cô: “Đường tổng Đường phu nhân khách khí rồi.” Đường gia ở thành phô Hông Khâu là danh môn vọng tộc, cũng là thư hương môn đệ, khí chất của Đường tổng và Đường phu nhân đều rất tốt, khiêm tốn lễ độ, ung dung cao quý. Cố gia cũng có chút có qua lại với Đường gia trên phương diện làm ăn, Diệp Linh muốn gặp Hà Băng, nên Cố Dạ Cần mang cô tới theo. Diệp Linh nhìn chung quanh, cũng không thấy được Hà Băng, cô không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Chồng à, Băng Băng thực sự sẽ đến ư, em không nhìn thấy cô ấy.”

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2385: Ngày kia vị thần côn này lại vô tình gặp được một bác nông dân, lắc đầu nói — Đừng gieo giống nữa, hậu viện nhà ông hồng hạnh ra tường, cần phải đi sửa chữa một chút. Vì vậy, bác nông dân đó chạy về nhà, liền bắt gian được vợ mình và tên gian phu tại giường. Nếu như cô bé may mắn gặp vị thần côn Huyền Gia này, cũng không muốn gả, chỉ muốn xin anh ấy đoán cho mình một quẻ. Trước đây không lâu cô gặp được con gái Mạc Họa của mẹ Lê Hương, chị Họa Họa khuynh quốc khuynh thành, rất xinh đẹp. Tương lai thiên hạ này, không biết ai sẽ phải xung quân nhất nộ vi hồng nhan”. *rh—#4/TBï: Tướng quân nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng Cả cuộc đời này bố vô cùng hạnh phúc, bố và mẹ mỗi ngày đều tình nồng lưu luyến, làm bộ, nũng nịu, yêu kiều với bá đạo. Mẹ dịu dàng luôn nắm thật chặt tim bố, mặc kệ đã kết hôn bao nhiêu năm, mẹ đều sẽ giữ đoạn tình yêu này luôn tươi mới. Đương nhiên, bố cũng sẽ có mấy lần không vui, đó chính là lúc mẹ bị bệnh. Kỳ thực cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là cảm sốt rất bình thường, nhưng bố sẽ dừng tất cả công việc, nhanh chóng canh chừng ở đầu giường. Mẹ không muốn ăn cơm, bố cũng sẽ không ăn, mẹ muôn ăn cơm, bô liên đôi kiểu nấu cơm, mẹ khỏe rồi, bố cũng liền sống lại. Bồ rất thích ôm mẹ, mỗi lần ôm đều là dùng sức như vậ, bố sẽ chôn mặt trong mái tóc mẹ, nhỏ giọng nói: “Vợ à, anh thực sự không thể không có em.” Về sau mẹ 30 tuổi, người phụ nữ ở độ tuổi này là thời điểm chân chính trưởng thành, mẹ dưới sự giám sát của dì Hoa thành lập công ty giải trí, vừa mới bắt đầu cũng có lúc phải tăng ca xã giao. Mỗi khi đêm đến, lúc bố một mình trông phòng, bố luôn lén gọi điện thoại cho mẹ. Bô mượn cớ vĩnh viên là con gái, con trai… tỷ như con gái quậy, con trai không nghe lời… Nói chung một năm 365 ngày, mỗi ngày mượn cớ không giống nhau, cô xấu hỗ giùm bố luôn. Lúc này mẹ sẽ luôn gấp gáp trở về, con trai con gái gì cũng không thấy được, đều bị bố bá chiếm. Kỳ thực mẹ luôn biết đây là một lời nói dối, thế nhưng sau đó mẹ lại bỏ công ty giải trí, giao cho dì Hoa xử lý, dì Hoa tan vỡ tuyệt vọng khóc lớn nói — Diệp Linh, chị đã nói rồi, đàn ông là chướng ngại vật trên đường thành công của phụ nữ, em thắng giải Tam Kim Ảnh Hậu xong đã biến thành bà nội trợ cuông chông rôi, một chút tiên đô cũng không cói Bố mẹ cứ như vậy một ngày lại một ngày vui vẻ ở cạnh nhau, bọn họ đã hứa với nhau rồi, ở lúc em cần anh, anh sẽ làm bạn với em. Cái liếc mắt nhiều năm trước ngoài song cửa Diệp gia chính là vạn năm, từ đó về sau kinh niên bắt diệt. Tình yêu này, trước đây chưa từng có, sau này cũng không đến nữa, là để, khuynh thành! Cố Dạ Cần mang theo Diệp Linh đang mang thai bay đến thành phố Hồng Khẩu, tham gia tiệc rượu mừng sinh nhật của Đường gia Đường Ngọc công tử. Trong yến hội, Đường tổng và Đường phu nhân tự mình tiếp đãi Cố Dạ Cần và Diệp Linh: “Cố tổng và Cố thái thái lịai tới tham gia tiệc sinh nhật của con tôi, thật để cho vợ chồng chúng tôi phước đức ba đời, vẻ vang cho kẻ hèn này rồi.” Cố Dạ Cần ôm thắt lưng mềm của Diệp Linh, nhiều người ở đây, anh vẫn luôn giữ chặt Diệp Linh bên người mình, rất sợ người khác va phải cô: “Đường tổng Đường phu nhân khách khí rồi.” Đường gia ở thành phô Hông Khâu là danh môn vọng tộc, cũng là thư hương môn đệ, khí chất của Đường tổng và Đường phu nhân đều rất tốt, khiêm tốn lễ độ, ung dung cao quý. Cố gia cũng có chút có qua lại với Đường gia trên phương diện làm ăn, Diệp Linh muốn gặp Hà Băng, nên Cố Dạ Cần mang cô tới theo. Diệp Linh nhìn chung quanh, cũng không thấy được Hà Băng, cô không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Chồng à, Băng Băng thực sự sẽ đến ư, em không nhìn thấy cô ấy.”

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2385: Ngày kia vị thần côn này lại vô tình gặp được một bác nông dân, lắc đầu nói — Đừng gieo giống nữa, hậu viện nhà ông hồng hạnh ra tường, cần phải đi sửa chữa một chút. Vì vậy, bác nông dân đó chạy về nhà, liền bắt gian được vợ mình và tên gian phu tại giường. Nếu như cô bé may mắn gặp vị thần côn Huyền Gia này, cũng không muốn gả, chỉ muốn xin anh ấy đoán cho mình một quẻ. Trước đây không lâu cô gặp được con gái Mạc Họa của mẹ Lê Hương, chị Họa Họa khuynh quốc khuynh thành, rất xinh đẹp. Tương lai thiên hạ này, không biết ai sẽ phải xung quân nhất nộ vi hồng nhan”. *rh—#4/TBï: Tướng quân nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng Cả cuộc đời này bố vô cùng hạnh phúc, bố và mẹ mỗi ngày đều tình nồng lưu luyến, làm bộ, nũng nịu, yêu kiều với bá đạo. Mẹ dịu dàng luôn nắm thật chặt tim bố, mặc kệ đã kết hôn bao nhiêu năm, mẹ đều sẽ giữ đoạn tình yêu này luôn tươi mới. Đương nhiên, bố cũng sẽ có mấy lần không vui, đó chính là lúc mẹ bị bệnh. Kỳ thực cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là cảm sốt rất bình thường, nhưng bố sẽ dừng tất cả công việc, nhanh chóng canh chừng ở đầu giường. Mẹ không muốn ăn cơm, bố cũng sẽ không ăn, mẹ muôn ăn cơm, bô liên đôi kiểu nấu cơm, mẹ khỏe rồi, bố cũng liền sống lại. Bồ rất thích ôm mẹ, mỗi lần ôm đều là dùng sức như vậ, bố sẽ chôn mặt trong mái tóc mẹ, nhỏ giọng nói: “Vợ à, anh thực sự không thể không có em.” Về sau mẹ 30 tuổi, người phụ nữ ở độ tuổi này là thời điểm chân chính trưởng thành, mẹ dưới sự giám sát của dì Hoa thành lập công ty giải trí, vừa mới bắt đầu cũng có lúc phải tăng ca xã giao. Mỗi khi đêm đến, lúc bố một mình trông phòng, bố luôn lén gọi điện thoại cho mẹ. Bô mượn cớ vĩnh viên là con gái, con trai… tỷ như con gái quậy, con trai không nghe lời… Nói chung một năm 365 ngày, mỗi ngày mượn cớ không giống nhau, cô xấu hỗ giùm bố luôn. Lúc này mẹ sẽ luôn gấp gáp trở về, con trai con gái gì cũng không thấy được, đều bị bố bá chiếm. Kỳ thực mẹ luôn biết đây là một lời nói dối, thế nhưng sau đó mẹ lại bỏ công ty giải trí, giao cho dì Hoa xử lý, dì Hoa tan vỡ tuyệt vọng khóc lớn nói — Diệp Linh, chị đã nói rồi, đàn ông là chướng ngại vật trên đường thành công của phụ nữ, em thắng giải Tam Kim Ảnh Hậu xong đã biến thành bà nội trợ cuông chông rôi, một chút tiên đô cũng không cói Bố mẹ cứ như vậy một ngày lại một ngày vui vẻ ở cạnh nhau, bọn họ đã hứa với nhau rồi, ở lúc em cần anh, anh sẽ làm bạn với em. Cái liếc mắt nhiều năm trước ngoài song cửa Diệp gia chính là vạn năm, từ đó về sau kinh niên bắt diệt. Tình yêu này, trước đây chưa từng có, sau này cũng không đến nữa, là để, khuynh thành! Cố Dạ Cần mang theo Diệp Linh đang mang thai bay đến thành phố Hồng Khẩu, tham gia tiệc rượu mừng sinh nhật của Đường gia Đường Ngọc công tử. Trong yến hội, Đường tổng và Đường phu nhân tự mình tiếp đãi Cố Dạ Cần và Diệp Linh: “Cố tổng và Cố thái thái lịai tới tham gia tiệc sinh nhật của con tôi, thật để cho vợ chồng chúng tôi phước đức ba đời, vẻ vang cho kẻ hèn này rồi.” Cố Dạ Cần ôm thắt lưng mềm của Diệp Linh, nhiều người ở đây, anh vẫn luôn giữ chặt Diệp Linh bên người mình, rất sợ người khác va phải cô: “Đường tổng Đường phu nhân khách khí rồi.” Đường gia ở thành phô Hông Khâu là danh môn vọng tộc, cũng là thư hương môn đệ, khí chất của Đường tổng và Đường phu nhân đều rất tốt, khiêm tốn lễ độ, ung dung cao quý. Cố gia cũng có chút có qua lại với Đường gia trên phương diện làm ăn, Diệp Linh muốn gặp Hà Băng, nên Cố Dạ Cần mang cô tới theo. Diệp Linh nhìn chung quanh, cũng không thấy được Hà Băng, cô không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Chồng à, Băng Băng thực sự sẽ đến ư, em không nhìn thấy cô ấy.”

Chương 2385