Tác giả:

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…

Chương 2494

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2494: Lý Kỳ bất mãn nhìn Chu Siêu: “Anh Siêu, sao anh lại nói cho anh Minh biết, hiện tại hay rồi, anh Minh đi tìm Hà Băng rồi!” Vừa rồi hai người trái ý nhau, Chu Siêu muốn nói cho Diệp Minh, thế nhưng Lý Kỳ ngăn lại, Lý Kỳ cảm thấy đây là thời cơ tốt ngàn năm có một, ngay cả ông trời cũng đang giúp cô ta, Hà Băng rơi vào bẩy sói, nói không chừng đã mất mạng, như vậy sẽ không có ai cạnh tranh Diệp Minh cùng cô ta nữa, nhưng Chu Siêu đã phá hỏng chuyện tốt này. Chu Siêu nhíu mày nhìn Lý Kỳ, nghiêm túc nói: “Kỳ Kỳ, tuy anh không đồng ý A Minh và Hà Băng ở cùng nhau, thế nhưng mạng người quan trọng, đâu phải trò đùa? Kỳ Kỳ, anh cảm thấy em thay đổi rồi, em trở nên ích kỷ, em như vậy sao có thể nhập ngũ?” Lý Kỳ tái mặt, cho tới nay Chu Siêu đều đứng về phía cô ta, thế nhưng cô ta đã quên, Chu Siêu là một quân nhân. “Anh Siêu, em… em không phải ý tứ này, anh Minh hiện tại thân thể không tốt, tự thân khó bảo toàn, nếu như anh ấy đến sau núi cứu Hà Băng, chỉ sẽ mắt thêm một cái mạng, em là do quan tâm nên bị loạn…” Lý Kỳ vô tội giải thích. Chu Siêu sắc mặt ngưng trọng nhìn hướng Diệp Minh biến mắt, Diệp Minh có thể thành công cứu Hà Băng trở về sao? Phía sau núi. Hà Băng bị bầy sói bao vây, một con sói xông tới cô, cô đâm dao xuống, căm vào trên đầu con sói. Lúc này lại có một con sói khác vồ tới, Hà Băng muốn rút dao ra nhưng đã bị kẹt lại, căn bản là không rút ra được. Con sói có khứu giác bén nhạy, nhận thấy được Hà Băng mắt đi vũ khí, hai con sói một trước một sau đông thời hung dữ vồ tới. Con ngươi Hà Băng co rụt, hai con sói trong tầm mắt cô không ngừng phóng đại. Cô có phải sẽ chết trong tay bẩy sói này, đến xương cốt cũng không còn? Mùi chết chóc đè nén trong nháy mắt bao phủ Hà Băng, cô chậm một nhịp. Lúc này hai con sói há to miệng, trực tiếp hướng cô táp tới. Thế ngàn cân treo sợi tóc, Hà Băng cảm giác mình được ôm lấy, có một cánh tay có lực nắm chặt eo cô, kéo cô thật chặt vào trong cơ thể nóng bỏng nam tính. Bọn họ ngã xuông đât. Bàn tay thô to của người đàn ông giữ lại sau gáy cô, bảo vệ đầu cô trong ngực mình, lực va chạm mạnh khiến bọn họ lăn lông lốc vài vòng, thế nhưng Hà Băng một chút cũng không thấy đau, bởi vì, cô được bảo vệ rất chặt. Cô ngửi được một mùi hương nam tính ngào ngạt, xen lẫn mùi xà bông nhàn nhạt. Không phải mùi sữa tắm, mà là mùi xà bông. Hai người ngừng lại, Hà Băng ở dưới, người đàn ông ở trên, Hà Băng run hàng mi nhỏ dài như cánh ve của nhìn vê phía người đàn ông đặt ở trên người cô — Diệp Minh. Diệp Minh tới! Anh sao lại tới? Anh tại sao lại muốn tới? “Có bị thương không?” Diệp Minh nhìn cô, khàn khàn hỏi. Hà Băng dời đi ánh mắt, không trả lời. Thấy cô không để ý tới anh, ánh mắt Diệp Minh tối sầm: “Còn biết giận à, xem ra không bị thương rồi.”

Chương 2494:

 

Lý Kỳ bất mãn nhìn Chu Siêu: “Anh Siêu, sao anh lại nói cho anh Minh biết, hiện tại hay rồi, anh Minh đi tìm Hà Băng rồi!”

 

Vừa rồi hai người trái ý nhau, Chu Siêu muốn nói cho Diệp Minh, thế nhưng Lý Kỳ ngăn lại, Lý Kỳ cảm thấy đây là thời cơ tốt ngàn năm có một, ngay cả ông trời cũng đang giúp cô ta, Hà Băng rơi vào bẩy sói, nói không chừng đã mất mạng, như vậy sẽ không có ai cạnh tranh Diệp Minh cùng cô ta nữa, nhưng Chu Siêu đã phá hỏng chuyện tốt này.

 

Chu Siêu nhíu mày nhìn Lý Kỳ, nghiêm túc nói: “Kỳ Kỳ, tuy anh không đồng ý A Minh và Hà Băng ở cùng nhau, thế nhưng mạng người quan trọng, đâu phải trò đùa? Kỳ Kỳ, anh cảm thấy em thay đổi rồi, em trở nên ích kỷ, em như vậy sao có thể nhập ngũ?”

 

Lý Kỳ tái mặt, cho tới nay Chu Siêu đều đứng về phía cô ta, thế nhưng cô ta đã quên, Chu Siêu là một quân nhân.

 

“Anh Siêu, em… em không phải ý tứ này, anh Minh hiện tại thân thể không tốt, tự thân khó bảo toàn, nếu như anh ấy đến sau núi cứu Hà Băng, chỉ sẽ mắt thêm một cái mạng, em là do quan tâm nên bị loạn…” Lý Kỳ vô tội giải thích.

 

Chu Siêu sắc mặt ngưng trọng nhìn hướng Diệp Minh biến mắt, Diệp Minh có thể thành công cứu Hà Băng trở về sao?

 

Phía sau núi.

 

Hà Băng bị bầy sói bao vây, một con sói xông tới cô, cô đâm dao xuống, căm vào trên đầu con sói.

 

Lúc này lại có một con sói khác vồ tới, Hà Băng muốn rút dao ra nhưng đã bị kẹt lại, căn bản là không rút ra được.

 

Con sói có khứu giác bén nhạy, nhận thấy được Hà Băng mắt đi vũ khí, hai con sói một trước một sau đông thời hung dữ vồ tới.

 

Con ngươi Hà Băng co rụt, hai con sói trong tầm mắt cô không ngừng phóng đại.

 

Cô có phải sẽ chết trong tay bẩy sói này, đến xương cốt cũng không còn?

 

Mùi chết chóc đè nén trong nháy mắt bao phủ Hà Băng, cô chậm một nhịp.

 

Lúc này hai con sói há to miệng, trực tiếp hướng cô táp tới.

 

Thế ngàn cân treo sợi tóc, Hà Băng cảm giác mình được ôm lấy, có một cánh tay có lực nắm chặt eo cô, kéo cô thật chặt vào trong cơ thể nóng bỏng nam tính.

 

Bọn họ ngã xuông đât.

 

Bàn tay thô to của người đàn ông giữ lại sau gáy cô, bảo vệ đầu cô trong ngực mình, lực va chạm mạnh khiến bọn họ lăn lông lốc vài vòng, thế nhưng Hà Băng một chút cũng không thấy đau, bởi vì, cô được bảo vệ rất chặt.

 

Cô ngửi được một mùi hương nam tính ngào ngạt, xen lẫn mùi xà bông nhàn nhạt.

 

Không phải mùi sữa tắm, mà là mùi xà bông.

 

Hai người ngừng lại, Hà Băng ở dưới, người đàn ông ở trên, Hà Băng run hàng mi nhỏ dài như cánh ve của nhìn vê phía người đàn ông đặt ở trên người cô — Diệp Minh.

 

Diệp Minh tới!

 

Anh sao lại tới?

 

Anh tại sao lại muốn tới?

 

“Có bị thương không?” Diệp Minh nhìn cô, khàn khàn hỏi.

 

Hà Băng dời đi ánh mắt, không trả lời.

 

Thấy cô không để ý tới anh, ánh mắt Diệp Minh tối sầm: “Còn biết giận à, xem ra không bị thương rồi.”

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2494: Lý Kỳ bất mãn nhìn Chu Siêu: “Anh Siêu, sao anh lại nói cho anh Minh biết, hiện tại hay rồi, anh Minh đi tìm Hà Băng rồi!” Vừa rồi hai người trái ý nhau, Chu Siêu muốn nói cho Diệp Minh, thế nhưng Lý Kỳ ngăn lại, Lý Kỳ cảm thấy đây là thời cơ tốt ngàn năm có một, ngay cả ông trời cũng đang giúp cô ta, Hà Băng rơi vào bẩy sói, nói không chừng đã mất mạng, như vậy sẽ không có ai cạnh tranh Diệp Minh cùng cô ta nữa, nhưng Chu Siêu đã phá hỏng chuyện tốt này. Chu Siêu nhíu mày nhìn Lý Kỳ, nghiêm túc nói: “Kỳ Kỳ, tuy anh không đồng ý A Minh và Hà Băng ở cùng nhau, thế nhưng mạng người quan trọng, đâu phải trò đùa? Kỳ Kỳ, anh cảm thấy em thay đổi rồi, em trở nên ích kỷ, em như vậy sao có thể nhập ngũ?” Lý Kỳ tái mặt, cho tới nay Chu Siêu đều đứng về phía cô ta, thế nhưng cô ta đã quên, Chu Siêu là một quân nhân. “Anh Siêu, em… em không phải ý tứ này, anh Minh hiện tại thân thể không tốt, tự thân khó bảo toàn, nếu như anh ấy đến sau núi cứu Hà Băng, chỉ sẽ mắt thêm một cái mạng, em là do quan tâm nên bị loạn…” Lý Kỳ vô tội giải thích. Chu Siêu sắc mặt ngưng trọng nhìn hướng Diệp Minh biến mắt, Diệp Minh có thể thành công cứu Hà Băng trở về sao? Phía sau núi. Hà Băng bị bầy sói bao vây, một con sói xông tới cô, cô đâm dao xuống, căm vào trên đầu con sói. Lúc này lại có một con sói khác vồ tới, Hà Băng muốn rút dao ra nhưng đã bị kẹt lại, căn bản là không rút ra được. Con sói có khứu giác bén nhạy, nhận thấy được Hà Băng mắt đi vũ khí, hai con sói một trước một sau đông thời hung dữ vồ tới. Con ngươi Hà Băng co rụt, hai con sói trong tầm mắt cô không ngừng phóng đại. Cô có phải sẽ chết trong tay bẩy sói này, đến xương cốt cũng không còn? Mùi chết chóc đè nén trong nháy mắt bao phủ Hà Băng, cô chậm một nhịp. Lúc này hai con sói há to miệng, trực tiếp hướng cô táp tới. Thế ngàn cân treo sợi tóc, Hà Băng cảm giác mình được ôm lấy, có một cánh tay có lực nắm chặt eo cô, kéo cô thật chặt vào trong cơ thể nóng bỏng nam tính. Bọn họ ngã xuông đât. Bàn tay thô to của người đàn ông giữ lại sau gáy cô, bảo vệ đầu cô trong ngực mình, lực va chạm mạnh khiến bọn họ lăn lông lốc vài vòng, thế nhưng Hà Băng một chút cũng không thấy đau, bởi vì, cô được bảo vệ rất chặt. Cô ngửi được một mùi hương nam tính ngào ngạt, xen lẫn mùi xà bông nhàn nhạt. Không phải mùi sữa tắm, mà là mùi xà bông. Hai người ngừng lại, Hà Băng ở dưới, người đàn ông ở trên, Hà Băng run hàng mi nhỏ dài như cánh ve của nhìn vê phía người đàn ông đặt ở trên người cô — Diệp Minh. Diệp Minh tới! Anh sao lại tới? Anh tại sao lại muốn tới? “Có bị thương không?” Diệp Minh nhìn cô, khàn khàn hỏi. Hà Băng dời đi ánh mắt, không trả lời. Thấy cô không để ý tới anh, ánh mắt Diệp Minh tối sầm: “Còn biết giận à, xem ra không bị thương rồi.”

Chương 2494