Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 2546
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2546:Hà Băng nhanh chóng đè xuống bàn tay anh, mặt cong mày cười lây lòng: “Từ bỏ, tha cho em đi.”Diệp Minh lúc này mới đứng thẳng thân, anh hướng về phía cô gái mở rộng cánh tay cường tráng của mình: “Có muốn ôm một cái không?”Bàn ăn ở đó, chỉ cần đi vài bước.Hà Băng nâng đầu nhỏ nhìn anh: “Đừng ôm, em muốn cõng.”Diệp Minh xoay người lại, ngồi xổm người xuống đưa tắm lưng anh tuấn về hướng cô, vỗ võ: “Leo lên.”Hà Băng nhanh chóng leo lên lưng anh, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh.Diệp Minh nâng mông cô, cõng cô đến bàn ăn.Hà Băng chôn khuôn mặt nhỏ ở cổ anh trong, bả vai anh rất dày, phía sau lưng hồn hậu, bước chân trầm ổn, được anh cõng, vĩnh viễn không sợ ngã.Bờ vai anh có thể che gió che mưa cho bất kỳ một người phụ nữ nào, tràn đầy sức mạnh và cảm giác an toàn.Hà Băng mật bô, trong nội tâm cô khát vọng một cây đại thụ che tròi yêu thương mình, hiện tại Diệp Minh cho cô tất cả, bù đắp tiếc nuối của cô.Diệp Minh đặt cô trên ghế, sau đó đưa bát cơm tới trước mặt cô, còn muốn nhét một đôi đũa vào tay cô: “Nhiều cơm như vậy phải ăn hết, không cho chừa lại.”Nhiều như vậy?Hà Băng chau hàng mày thanh tú, mấy ngày nay bởi vì trị liệu khiến khẩu vị cô rất không tốt, đồ cô ăn chẳng mấy chốc sẽ nôn ra.Cô không muốn ăn nhiều cơm như vậy.Bụng cũng không đói.Cô nâng đầu nhỏ nhìn người đàn ông, làm bộ đáng thương nhìn: “Diệp Minh…”“Không có thương lượng.” Người đàn ông đáp.Mấy ngày không gặp cô gầy đi rất nhiều, anh ôm vào trong ngực một chút phân lượng cũng không cảm giác được, anh muốn nuôi cô béo một chút.Cô như vậy luôn cảm giác gió thổi qua một cái liền bay ngay.Hà Băng cầm đũa lên, gắp mấy hạt cơm đặt trong miệng.Lúc này đỉnh đâu liên vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính: “Còn ăn như vậy nữa, anh liền đút em đấy.”Hà Băng đặt đũa xuống: “Vậy anh đút em ăn đi.”Hô hấp Diệp Minh trầm xuống, trực tiếp ôm cô ngồi trên đùi mình, anh ăn một miếng cơm sau đó đút vào trong miệng Hà Băng.Hà Băng đột nhiên trợn to mắt, anh Sao… sao lại đút cô ăn như vậy chứ?Diệp Minh mớm cơm vào trong miệng cô, sau đó lui ra ngoài, ánh mắt của anh nóng bỏng nhìn cô: “Còn muốn anh đút không?”Hà Băng nhai cơm, đã cảm thây cơm cũng thay đổi mùi vị rồi, thơm hơn.“Từ bỏ.” Cô cầm đũa lên bưng chén nhỏ ăn, còn muốn dời xuống khỏi đùi anh.“Đừng nhúc nhích!” Người đàn ông bóp chặt vòng eo nhỏ của cô, không cho cô đi.Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng hồng phơn phớt, khiến người ta muốn cắn một cái, cô ngồi ở trên bắp đùi anh ăn, để người ta thấy được xấu hồ lắm đó!“Ăn chút canh này.”giám sát cô.
Chương 2546:
Hà Băng nhanh chóng đè xuống bàn tay anh, mặt cong mày cười lây lòng: “Từ bỏ, tha cho em đi.”
Diệp Minh lúc này mới đứng thẳng thân, anh hướng về phía cô gái mở rộng cánh tay cường tráng của mình: “Có muốn ôm một cái không?”
Bàn ăn ở đó, chỉ cần đi vài bước.
Hà Băng nâng đầu nhỏ nhìn anh: “Đừng ôm, em muốn cõng.”
Diệp Minh xoay người lại, ngồi xổm người xuống đưa tắm lưng anh tuấn về hướng cô, vỗ võ: “Leo lên.”
Hà Băng nhanh chóng leo lên lưng anh, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh.
Diệp Minh nâng mông cô, cõng cô đến bàn ăn.
Hà Băng chôn khuôn mặt nhỏ ở cổ anh trong, bả vai anh rất dày, phía sau lưng hồn hậu, bước chân trầm ổn, được anh cõng, vĩnh viễn không sợ ngã.
Bờ vai anh có thể che gió che mưa cho bất kỳ một người phụ nữ nào, tràn đầy sức mạnh và cảm giác an toàn.
Hà Băng mật bô, trong nội tâm cô khát vọng một cây đại thụ che tròi yêu thương mình, hiện tại Diệp Minh cho cô tất cả, bù đắp tiếc nuối của cô.
Diệp Minh đặt cô trên ghế, sau đó đưa bát cơm tới trước mặt cô, còn muốn nhét một đôi đũa vào tay cô: “Nhiều cơm như vậy phải ăn hết, không cho chừa lại.”
Nhiều như vậy?
Hà Băng chau hàng mày thanh tú, mấy ngày nay bởi vì trị liệu khiến khẩu vị cô rất không tốt, đồ cô ăn chẳng mấy chốc sẽ nôn ra.
Cô không muốn ăn nhiều cơm như vậy.
Bụng cũng không đói.
Cô nâng đầu nhỏ nhìn người đàn ông, làm bộ đáng thương nhìn: “Diệp Minh…”
“Không có thương lượng.” Người đàn ông đáp.
Mấy ngày không gặp cô gầy đi rất nhiều, anh ôm vào trong ngực một chút phân lượng cũng không cảm giác được, anh muốn nuôi cô béo một chút.
Cô như vậy luôn cảm giác gió thổi qua một cái liền bay ngay.
Hà Băng cầm đũa lên, gắp mấy hạt cơm đặt trong miệng.
Lúc này đỉnh đâu liên vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính: “Còn ăn như vậy nữa, anh liền đút em đấy.”
Hà Băng đặt đũa xuống: “Vậy anh đút em ăn đi.”
Hô hấp Diệp Minh trầm xuống, trực tiếp ôm cô ngồi trên đùi mình, anh ăn một miếng cơm sau đó đút vào trong miệng Hà Băng.
Hà Băng đột nhiên trợn to mắt, anh Sao… sao lại đút cô ăn như vậy chứ?
Diệp Minh mớm cơm vào trong miệng cô, sau đó lui ra ngoài, ánh mắt của anh nóng bỏng nhìn cô: “Còn muốn anh đút không?”
Hà Băng nhai cơm, đã cảm thây cơm cũng thay đổi mùi vị rồi, thơm hơn.
“Từ bỏ.” Cô cầm đũa lên bưng chén nhỏ ăn, còn muốn dời xuống khỏi đùi anh.
“Đừng nhúc nhích!” Người đàn ông bóp chặt vòng eo nhỏ của cô, không cho cô đi.
Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng hồng phơn phớt, khiến người ta muốn cắn một cái, cô ngồi ở trên bắp đùi anh ăn, để người ta thấy được xấu hồ lắm đó!
“Ăn chút canh này.”
giám sát cô.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2546:Hà Băng nhanh chóng đè xuống bàn tay anh, mặt cong mày cười lây lòng: “Từ bỏ, tha cho em đi.”Diệp Minh lúc này mới đứng thẳng thân, anh hướng về phía cô gái mở rộng cánh tay cường tráng của mình: “Có muốn ôm một cái không?”Bàn ăn ở đó, chỉ cần đi vài bước.Hà Băng nâng đầu nhỏ nhìn anh: “Đừng ôm, em muốn cõng.”Diệp Minh xoay người lại, ngồi xổm người xuống đưa tắm lưng anh tuấn về hướng cô, vỗ võ: “Leo lên.”Hà Băng nhanh chóng leo lên lưng anh, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh.Diệp Minh nâng mông cô, cõng cô đến bàn ăn.Hà Băng chôn khuôn mặt nhỏ ở cổ anh trong, bả vai anh rất dày, phía sau lưng hồn hậu, bước chân trầm ổn, được anh cõng, vĩnh viễn không sợ ngã.Bờ vai anh có thể che gió che mưa cho bất kỳ một người phụ nữ nào, tràn đầy sức mạnh và cảm giác an toàn.Hà Băng mật bô, trong nội tâm cô khát vọng một cây đại thụ che tròi yêu thương mình, hiện tại Diệp Minh cho cô tất cả, bù đắp tiếc nuối của cô.Diệp Minh đặt cô trên ghế, sau đó đưa bát cơm tới trước mặt cô, còn muốn nhét một đôi đũa vào tay cô: “Nhiều cơm như vậy phải ăn hết, không cho chừa lại.”Nhiều như vậy?Hà Băng chau hàng mày thanh tú, mấy ngày nay bởi vì trị liệu khiến khẩu vị cô rất không tốt, đồ cô ăn chẳng mấy chốc sẽ nôn ra.Cô không muốn ăn nhiều cơm như vậy.Bụng cũng không đói.Cô nâng đầu nhỏ nhìn người đàn ông, làm bộ đáng thương nhìn: “Diệp Minh…”“Không có thương lượng.” Người đàn ông đáp.Mấy ngày không gặp cô gầy đi rất nhiều, anh ôm vào trong ngực một chút phân lượng cũng không cảm giác được, anh muốn nuôi cô béo một chút.Cô như vậy luôn cảm giác gió thổi qua một cái liền bay ngay.Hà Băng cầm đũa lên, gắp mấy hạt cơm đặt trong miệng.Lúc này đỉnh đâu liên vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính: “Còn ăn như vậy nữa, anh liền đút em đấy.”Hà Băng đặt đũa xuống: “Vậy anh đút em ăn đi.”Hô hấp Diệp Minh trầm xuống, trực tiếp ôm cô ngồi trên đùi mình, anh ăn một miếng cơm sau đó đút vào trong miệng Hà Băng.Hà Băng đột nhiên trợn to mắt, anh Sao… sao lại đút cô ăn như vậy chứ?Diệp Minh mớm cơm vào trong miệng cô, sau đó lui ra ngoài, ánh mắt của anh nóng bỏng nhìn cô: “Còn muốn anh đút không?”Hà Băng nhai cơm, đã cảm thây cơm cũng thay đổi mùi vị rồi, thơm hơn.“Từ bỏ.” Cô cầm đũa lên bưng chén nhỏ ăn, còn muốn dời xuống khỏi đùi anh.“Đừng nhúc nhích!” Người đàn ông bóp chặt vòng eo nhỏ của cô, không cho cô đi.Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng hồng phơn phớt, khiến người ta muốn cắn một cái, cô ngồi ở trên bắp đùi anh ăn, để người ta thấy được xấu hồ lắm đó!“Ăn chút canh này.”giám sát cô.