Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…
Chương 2635
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2435:Diệp Minh từ trong xâp tiên rút ra bôn mươi tờ, đếm đếm, nhiều hơn một tờ, anh lại kín đáo trả lại cho Bò Cạp: “Bốn ngàn, vừa đủ.”Anh không cần nhiều tiền hơn.Bò Cạp nhướng mày, lấy mấy tờ tiền kia về: “Có được tháng lương đầu tiên chú muốn mua cái gì?”“Chưa nghĩ ra.”Diệp Minh là thật chưa nghĩ ra, trước đây anh là đại lão quát tháo một phương, phú khả địch quốc, ra ngoài sẽ không mang tiền mặt.Ba năm nay anh ở ẩn trong núi, vì những đứa trẻ kia, anh đúng là túng thiêu, thê nhưng sông một mình cũng không chết đói được.Lâu ngày, anh đều không biết tiêu mấy tờ tiền mặt này như thế nào nữa.Thật đúng là lần đầu tiên anh cầm tiền lương.“Có người phụ nữ chú yêu mến, thì mua cho cô ấy chút trang sức, phụ nữ đều thích.” Bò Cạp nghĩ kế.Phải không?Diệp Minh nhếch đôi môi mỏng, trong nụ cười tràn ra lưu luyến.Trong siêu thị.Nhân viên kia cùng một nhân viên khác tám chuyện: “Hồi nãy có một gã không có tiền đến đây, cô mỹ nữ kia tặng anh ta đồng hồ limited, anh ta còn không muốn, đúng là làm kiêu.”Lời mới vừa dứt, lúc này bên tai vang lên tiếng “đông đông đông”.Nhân viên ngoái đầu nhìn lại vừa nhìn, Diệp quay lại, anh một tay đút trong túi quần, một bàn tay khác vươn ra mấy ngón tay thanh mảnh gõ gõ tủ kính, nâng mí mắt anh tuấn lên, đôi mắt thâm thúy sắc bén nhàn nhạt liếc thẳng vào nhân viên kia.Cô nhân viên nọ sắc mặt trắng nhọt, bị anh liếc tê cả da đầu.“Tiên… tiên sinh, anh muôn mua cái gì?” Quỹ viên lắp bắp nói.Diệp Minh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía dưới tủ kính, rất nhanh ánh mắt của anh bị một thỏi son môi hấp dẫn.Màu đỏ thuần tươi tắn, nhìn diễm lệ loá mắt.“Thỏi này bao nhiêu tiền?” Anh hỏi.“Tiên sinh, thỏi son này vỏ ngoài là làm bằng vàng ròng 18K, hơn nữa còn là son môi thuần thủ công, giá 3000 tệ.”3000.Anh mới vừa cầm tiền lương, bốn ngàn “Được, lấy thỏi này, giúp tôi gói lại.”“Vâng, tiên sinh.” Quỹ viên cũng không dám chậm trễ, dù sao khí tràng Diệp Minh rất lớn, quỹ viên vẫn rất sợ sệt.Trong xe, Diệp Minh ngồi lái xe chỗ tài xế, Bò Cạp có việc xử lý, đi trước, nên trên xe chỉ có Hà Băng và Thiến Thiền.Hà Băng ngồi ở chỗ ngồi phía sau, Thiến Thiến ngồi ở ghế cạnh tài xé.“Đại Sơn, vừa rồi anh em nói phát tiền lương cho anh rồi, bốn ngàn tệ, anh mời em đi ăn đi!?”Hai bàn tay thô ráp của Diệp Minh đặt trên vô lằn, mắt cũng không nhìn Thiến Thiến: “Trong túi tôi chỉ còn một tệ.”“Làm sao có thể, em không tin.” Thiến Thiến cho là anh là lừa cô ta.Diệp Minh thật sự không gạt người, mới vừa tiêu 3000 tệ, trong túi anh chỉ còn đúng một tệ.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2435:Diệp Minh từ trong xâp tiên rút ra bôn mươi tờ, đếm đếm, nhiều hơn một tờ, anh lại kín đáo trả lại cho Bò Cạp: “Bốn ngàn, vừa đủ.”Anh không cần nhiều tiền hơn.Bò Cạp nhướng mày, lấy mấy tờ tiền kia về: “Có được tháng lương đầu tiên chú muốn mua cái gì?”“Chưa nghĩ ra.”Diệp Minh là thật chưa nghĩ ra, trước đây anh là đại lão quát tháo một phương, phú khả địch quốc, ra ngoài sẽ không mang tiền mặt.Ba năm nay anh ở ẩn trong núi, vì những đứa trẻ kia, anh đúng là túng thiêu, thê nhưng sông một mình cũng không chết đói được.Lâu ngày, anh đều không biết tiêu mấy tờ tiền mặt này như thế nào nữa.Thật đúng là lần đầu tiên anh cầm tiền lương.“Có người phụ nữ chú yêu mến, thì mua cho cô ấy chút trang sức, phụ nữ đều thích.” Bò Cạp nghĩ kế.Phải không?Diệp Minh nhếch đôi môi mỏng, trong nụ cười tràn ra lưu luyến.Trong siêu thị.Nhân viên kia cùng một nhân viên khác tám chuyện: “Hồi nãy có một gã không có tiền đến đây, cô mỹ nữ kia tặng anh ta đồng hồ limited, anh ta còn không muốn, đúng là làm kiêu.”Lời mới vừa dứt, lúc này bên tai vang lên tiếng “đông đông đông”.Nhân viên ngoái đầu nhìn lại vừa nhìn, Diệp quay lại, anh một tay đút trong túi quần, một bàn tay khác vươn ra mấy ngón tay thanh mảnh gõ gõ tủ kính, nâng mí mắt anh tuấn lên, đôi mắt thâm thúy sắc bén nhàn nhạt liếc thẳng vào nhân viên kia.Cô nhân viên nọ sắc mặt trắng nhọt, bị anh liếc tê cả da đầu.“Tiên… tiên sinh, anh muôn mua cái gì?” Quỹ viên lắp bắp nói.Diệp Minh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía dưới tủ kính, rất nhanh ánh mắt của anh bị một thỏi son môi hấp dẫn.Màu đỏ thuần tươi tắn, nhìn diễm lệ loá mắt.“Thỏi này bao nhiêu tiền?” Anh hỏi.“Tiên sinh, thỏi son này vỏ ngoài là làm bằng vàng ròng 18K, hơn nữa còn là son môi thuần thủ công, giá 3000 tệ.”3000.Anh mới vừa cầm tiền lương, bốn ngàn “Được, lấy thỏi này, giúp tôi gói lại.”“Vâng, tiên sinh.” Quỹ viên cũng không dám chậm trễ, dù sao khí tràng Diệp Minh rất lớn, quỹ viên vẫn rất sợ sệt.Trong xe, Diệp Minh ngồi lái xe chỗ tài xế, Bò Cạp có việc xử lý, đi trước, nên trên xe chỉ có Hà Băng và Thiến Thiền.Hà Băng ngồi ở chỗ ngồi phía sau, Thiến Thiến ngồi ở ghế cạnh tài xé.“Đại Sơn, vừa rồi anh em nói phát tiền lương cho anh rồi, bốn ngàn tệ, anh mời em đi ăn đi!?”Hai bàn tay thô ráp của Diệp Minh đặt trên vô lằn, mắt cũng không nhìn Thiến Thiến: “Trong túi tôi chỉ còn một tệ.”“Làm sao có thể, em không tin.” Thiến Thiến cho là anh là lừa cô ta.Diệp Minh thật sự không gạt người, mới vừa tiêu 3000 tệ, trong túi anh chỉ còn đúng một tệ.
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 2435:Diệp Minh từ trong xâp tiên rút ra bôn mươi tờ, đếm đếm, nhiều hơn một tờ, anh lại kín đáo trả lại cho Bò Cạp: “Bốn ngàn, vừa đủ.”Anh không cần nhiều tiền hơn.Bò Cạp nhướng mày, lấy mấy tờ tiền kia về: “Có được tháng lương đầu tiên chú muốn mua cái gì?”“Chưa nghĩ ra.”Diệp Minh là thật chưa nghĩ ra, trước đây anh là đại lão quát tháo một phương, phú khả địch quốc, ra ngoài sẽ không mang tiền mặt.Ba năm nay anh ở ẩn trong núi, vì những đứa trẻ kia, anh đúng là túng thiêu, thê nhưng sông một mình cũng không chết đói được.Lâu ngày, anh đều không biết tiêu mấy tờ tiền mặt này như thế nào nữa.Thật đúng là lần đầu tiên anh cầm tiền lương.“Có người phụ nữ chú yêu mến, thì mua cho cô ấy chút trang sức, phụ nữ đều thích.” Bò Cạp nghĩ kế.Phải không?Diệp Minh nhếch đôi môi mỏng, trong nụ cười tràn ra lưu luyến.Trong siêu thị.Nhân viên kia cùng một nhân viên khác tám chuyện: “Hồi nãy có một gã không có tiền đến đây, cô mỹ nữ kia tặng anh ta đồng hồ limited, anh ta còn không muốn, đúng là làm kiêu.”Lời mới vừa dứt, lúc này bên tai vang lên tiếng “đông đông đông”.Nhân viên ngoái đầu nhìn lại vừa nhìn, Diệp quay lại, anh một tay đút trong túi quần, một bàn tay khác vươn ra mấy ngón tay thanh mảnh gõ gõ tủ kính, nâng mí mắt anh tuấn lên, đôi mắt thâm thúy sắc bén nhàn nhạt liếc thẳng vào nhân viên kia.Cô nhân viên nọ sắc mặt trắng nhọt, bị anh liếc tê cả da đầu.“Tiên… tiên sinh, anh muôn mua cái gì?” Quỹ viên lắp bắp nói.Diệp Minh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía dưới tủ kính, rất nhanh ánh mắt của anh bị một thỏi son môi hấp dẫn.Màu đỏ thuần tươi tắn, nhìn diễm lệ loá mắt.“Thỏi này bao nhiêu tiền?” Anh hỏi.“Tiên sinh, thỏi son này vỏ ngoài là làm bằng vàng ròng 18K, hơn nữa còn là son môi thuần thủ công, giá 3000 tệ.”3000.Anh mới vừa cầm tiền lương, bốn ngàn “Được, lấy thỏi này, giúp tôi gói lại.”“Vâng, tiên sinh.” Quỹ viên cũng không dám chậm trễ, dù sao khí tràng Diệp Minh rất lớn, quỹ viên vẫn rất sợ sệt.Trong xe, Diệp Minh ngồi lái xe chỗ tài xế, Bò Cạp có việc xử lý, đi trước, nên trên xe chỉ có Hà Băng và Thiến Thiền.Hà Băng ngồi ở chỗ ngồi phía sau, Thiến Thiến ngồi ở ghế cạnh tài xé.“Đại Sơn, vừa rồi anh em nói phát tiền lương cho anh rồi, bốn ngàn tệ, anh mời em đi ăn đi!?”Hai bàn tay thô ráp của Diệp Minh đặt trên vô lằn, mắt cũng không nhìn Thiến Thiến: “Trong túi tôi chỉ còn một tệ.”“Làm sao có thể, em không tin.” Thiến Thiến cho là anh là lừa cô ta.Diệp Minh thật sự không gạt người, mới vừa tiêu 3000 tệ, trong túi anh chỉ còn đúng một tệ.