Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 758: kiếm Cá»§a Ta!â
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương nà y có ná»i dung ảnh, nếu bạn không thấy ná»i dung chương, vui lòng báºt chế Äá» hiá»n hình ảnh cá»§a trình duyá»t Äá» Äá»c.Khi nhìn thấy chiếc chuỳ sắt này, Diá»p Huyên láºp tức sá»ng sá»t, bá»i vì nó là báºc Thánh! Tháºt sá»± là báºc Thánh! Vẻ mặt cá»§a Diá»p Huyên trá» nên nghiêm túc, ông lão này là ai? Ông lão cưá»i khẩy: “Ngươi có báºc Thánh không?” Diá»p Huyên trầm giá»ng bảo: “Lão già, không phải ta khoác lác Äâu.Nếu ta lấy ra má»t món chắc chắn sẽ khiến ông sợ chết khiếp!” Ông lão cưá»i nhạo: “Làm ta sợ chết khiếp? Ngươi Än nói hùng há»n tháºt Äấy! Äá»i này có bảo váºt gì mà lão phu chưa từng gặp?” Diá»p Huyên nói: “Lão già, nếu váºy thì chúng ta cược Äi.Nếu món Äá» mà ta lấy ra khiến ông kinh ngạc, ông phải chế tạo má»t chiếc vá» kiếm cho ta.Nếu không thì ta sẽ rá»i Äi, không làm phiá»n ông nữa, thế nào?” Ông lão lạnh lùng nhìn Diá»p Huyên: “Nói Äi nói lại vẫn là vì vá» kiếm à? Cái tên nhà ngươi không chá» mặt dày mà còn nhiá»u mưu mô.Loại kiếm tu như ngươi Äúng là nghìn nÄm khó gặp ÄÆ°á»£c má»t lần!” ! Diá»p Huyên mặt không chút cảm xúc: “Cứ trả lá»i có cược hay không Äi!” Ông lão cưá»i lạnh lùng: “Cược, ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải cược.Lão phu cÅ©ng muá»n xem thá» ngươi có bảo váºt gì có thá» làm lão phu kinh ngạc! Có Äiá»u phải nói trưá»c, nếu không làm lão phu kinh ngạc thì ngươi phải rá»i Äi, không bao giá» trá» lại nữa!” Diá»p Huyên gáºt Äầu: “Ông cÅ©ng phải nhá» rằng nếu ta làm ông kinh ngạc, ông phải chế tạo má»t chiếc vá» kiếm không thua gì báºc Thánh cho ta”.Ông lão há» hững Äáp: “ÄÆ°á»£c thôi! Giá» ngươi hãy lấy bảo váºt cá»§a mình ra Äi!” Diá»p Huyên liếc nhìn xung quanh, sau Äó nói: “á» Äây không tiá»n! Ông Äi theo ta!” Nói xong, hắn xoay ngưá»i rá»i Äi.Ông lão cau mày, nhưng lão ta vẫn Äi theo.Không lâu sau Äó, Diá»p Huyên dẫn ông lão Äến má»t dãy núi bên ngoài Äạo Nhất Thành.Diá»p Huyên dừng bưá»c, quay lại nhìn ông lão.Ông lão lạnh nhạt bảo: “Lấy ra Äi!” Diá»p Huyên má»m cưá»i, hắn xoè tay phải ra, má»t thanh kiếm Äá»t nhiên xuất hiá»n trưá»c mặt hắn.Thanh kiếm trên Äá»nh tháp! Khi thanh kiếm này xuất hiá»n, cả thế giá»i láºp tức Äá»i màu vì nó...! Ông lão sững sá»...! ...Giá» phút này hai mắt ông lão má» to, trong mắt tràn Äầy khó tin, ngay sau Äó lão ta bưá»c nhanh vá» phía thanh kiếm kia.Nhưng lúc này Diá»p Huyên cất kiếm Äi.Xung quanh láºp tức yên lặng trá» lại! Ông lão bưá»c Äến trưá»c mặt Diá»p Huyên, lão ta nhìn Diá»p Huyên chằm chằm nhưng không nói gì cả.Như biết Diá»p Huyên Äang nghÄ© gì, ông lão cưá»i khẩy: “Yên tâm, lão phu sẽ không láºt lá»ng”.Diá»p Huyên cưá»i hì hì: “Sao má»t nhân váºt như tiá»n bá»i có thá» láºt lá»ng chứ? Vãn bá»i vô cùng yên tâm vá» tiá»n bá»i!” Ông lão lạnh nhạt bảo: “Äi theo ta!” .
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương nà y có ná»i dung ảnh, nếu bạn không thấy ná»i dung chương, vui lòng báºt chế Äá» hiá»n hình ảnh cá»§a trình duyá»t Äá» Äá»c.
Khi nhìn thấy chiếc chuỳ sắt này, Diá»p Huyên láºp tức sá»ng sá»t, bá»i vì nó là báºc Thánh!
Tháºt sá»± là báºc Thánh!
Vẻ mặt cá»§a Diá»p Huyên trá» nên nghiêm túc, ông lão này là ai? Ông lão cưá»i khẩy: “Ngươi có báºc Thánh không?”
Diá»p Huyên trầm giá»ng bảo: “Lão già, không phải ta khoác lác Äâu.
Nếu ta lấy ra má»t món chắc chắn sẽ khiến ông sợ chết khiếp!”
Ông lão cưá»i nhạo: “Làm ta sợ chết khiếp? Ngươi Än nói hùng há»n tháºt Äấy! Äá»i này có bảo váºt gì mà lão phu chưa từng gặp?”
Diá»p Huyên nói: “Lão già, nếu váºy thì chúng ta cược Äi.
Nếu món Äá» mà ta lấy ra khiến ông kinh ngạc, ông phải chế tạo má»t chiếc vá» kiếm cho ta.
Nếu không thì ta sẽ rá»i Äi, không làm phiá»n ông nữa, thế nào?”
Ông lão lạnh lùng nhìn Diá»p Huyên: “Nói Äi nói lại vẫn là vì vá» kiếm à? Cái tên nhà ngươi không chá» mặt dày mà còn nhiá»u mưu mô.
Loại kiếm tu như ngươi Äúng là nghìn nÄm khó gặp ÄÆ°á»£c má»t lần!” ! Diá»p Huyên mặt không chút cảm xúc: “Cứ trả lá»i có cược hay không Äi!”
Ông lão cưá»i lạnh lùng: “Cược, ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải cược.
Lão phu cÅ©ng muá»n xem thá» ngươi có bảo váºt gì có thá» làm lão phu kinh ngạc! Có Äiá»u phải nói trưá»c, nếu không làm lão phu kinh ngạc thì ngươi phải rá»i Äi, không bao giá» trá» lại nữa!”
Diá»p Huyên gáºt Äầu: “Ông cÅ©ng phải nhá» rằng nếu ta làm ông kinh ngạc, ông phải chế tạo má»t chiếc vá» kiếm không thua gì báºc Thánh cho ta”.
Ông lão há» hững Äáp: “ÄÆ°á»£c thôi! Giá» ngươi hãy lấy bảo váºt cá»§a mình ra Äi!”
Diá»p Huyên liếc nhìn xung quanh, sau Äó nói: “á» Äây không tiá»n! Ông Äi theo ta!”
Nói xong, hắn xoay ngưá»i rá»i Äi.
Ông lão cau mày, nhưng lão ta vẫn Äi theo.
Không lâu sau Äó, Diá»p Huyên dẫn ông lão Äến má»t dãy núi bên ngoài Äạo Nhất Thành.
Diá»p Huyên dừng bưá»c, quay lại nhìn ông lão.
Ông lão lạnh nhạt bảo: “Lấy ra Äi!”
Diá»p Huyên má»m cưá»i, hắn xoè tay phải ra, má»t thanh kiếm Äá»t nhiên xuất hiá»n trưá»c mặt hắn.
Thanh kiếm trên Äá»nh tháp!
Khi thanh kiếm này xuất hiá»n, cả thế giá»i láºp tức Äá»i màu vì nó...!
Ông lão sững sá»...!
...
Giá» phút này hai mắt ông lão má» to, trong mắt tràn Äầy khó tin, ngay sau Äó lão ta bưá»c nhanh vá» phía thanh kiếm kia.
Nhưng lúc này Diá»p Huyên cất kiếm Äi.
Xung quanh láºp tức yên lặng trá» lại!
Ông lão bưá»c Äến trưá»c mặt Diá»p Huyên, lão ta nhìn Diá»p Huyên chằm chằm nhưng không nói gì cả.
Như biết Diá»p Huyên Äang nghÄ© gì, ông lão cưá»i khẩy: “Yên tâm, lão phu sẽ không láºt lá»ng”.
Diá»p Huyên cưá»i hì hì: “Sao má»t nhân váºt như tiá»n bá»i có thá» láºt lá»ng chứ? Vãn bá»i vô cùng yên tâm vá» tiá»n bá»i!”
Ông lão lạnh nhạt bảo: “Äi theo ta!”
.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương nà y có ná»i dung ảnh, nếu bạn không thấy ná»i dung chương, vui lòng báºt chế Äá» hiá»n hình ảnh cá»§a trình duyá»t Äá» Äá»c.Khi nhìn thấy chiếc chuỳ sắt này, Diá»p Huyên láºp tức sá»ng sá»t, bá»i vì nó là báºc Thánh! Tháºt sá»± là báºc Thánh! Vẻ mặt cá»§a Diá»p Huyên trá» nên nghiêm túc, ông lão này là ai? Ông lão cưá»i khẩy: “Ngươi có báºc Thánh không?” Diá»p Huyên trầm giá»ng bảo: “Lão già, không phải ta khoác lác Äâu.Nếu ta lấy ra má»t món chắc chắn sẽ khiến ông sợ chết khiếp!” Ông lão cưá»i nhạo: “Làm ta sợ chết khiếp? Ngươi Än nói hùng há»n tháºt Äấy! Äá»i này có bảo váºt gì mà lão phu chưa từng gặp?” Diá»p Huyên nói: “Lão già, nếu váºy thì chúng ta cược Äi.Nếu món Äá» mà ta lấy ra khiến ông kinh ngạc, ông phải chế tạo má»t chiếc vá» kiếm cho ta.Nếu không thì ta sẽ rá»i Äi, không làm phiá»n ông nữa, thế nào?” Ông lão lạnh lùng nhìn Diá»p Huyên: “Nói Äi nói lại vẫn là vì vá» kiếm à? Cái tên nhà ngươi không chá» mặt dày mà còn nhiá»u mưu mô.Loại kiếm tu như ngươi Äúng là nghìn nÄm khó gặp ÄÆ°á»£c má»t lần!” ! Diá»p Huyên mặt không chút cảm xúc: “Cứ trả lá»i có cược hay không Äi!” Ông lão cưá»i lạnh lùng: “Cược, ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải cược.Lão phu cÅ©ng muá»n xem thá» ngươi có bảo váºt gì có thá» làm lão phu kinh ngạc! Có Äiá»u phải nói trưá»c, nếu không làm lão phu kinh ngạc thì ngươi phải rá»i Äi, không bao giá» trá» lại nữa!” Diá»p Huyên gáºt Äầu: “Ông cÅ©ng phải nhá» rằng nếu ta làm ông kinh ngạc, ông phải chế tạo má»t chiếc vá» kiếm không thua gì báºc Thánh cho ta”.Ông lão há» hững Äáp: “ÄÆ°á»£c thôi! Giá» ngươi hãy lấy bảo váºt cá»§a mình ra Äi!” Diá»p Huyên liếc nhìn xung quanh, sau Äó nói: “á» Äây không tiá»n! Ông Äi theo ta!” Nói xong, hắn xoay ngưá»i rá»i Äi.Ông lão cau mày, nhưng lão ta vẫn Äi theo.Không lâu sau Äó, Diá»p Huyên dẫn ông lão Äến má»t dãy núi bên ngoài Äạo Nhất Thành.Diá»p Huyên dừng bưá»c, quay lại nhìn ông lão.Ông lão lạnh nhạt bảo: “Lấy ra Äi!” Diá»p Huyên má»m cưá»i, hắn xoè tay phải ra, má»t thanh kiếm Äá»t nhiên xuất hiá»n trưá»c mặt hắn.Thanh kiếm trên Äá»nh tháp! Khi thanh kiếm này xuất hiá»n, cả thế giá»i láºp tức Äá»i màu vì nó...! Ông lão sững sá»...! ...Giá» phút này hai mắt ông lão má» to, trong mắt tràn Äầy khó tin, ngay sau Äó lão ta bưá»c nhanh vá» phía thanh kiếm kia.Nhưng lúc này Diá»p Huyên cất kiếm Äi.Xung quanh láºp tức yên lặng trá» lại! Ông lão bưá»c Äến trưá»c mặt Diá»p Huyên, lão ta nhìn Diá»p Huyên chằm chằm nhưng không nói gì cả.Như biết Diá»p Huyên Äang nghÄ© gì, ông lão cưá»i khẩy: “Yên tâm, lão phu sẽ không láºt lá»ng”.Diá»p Huyên cưá»i hì hì: “Sao má»t nhân váºt như tiá»n bá»i có thá» láºt lá»ng chứ? Vãn bá»i vô cùng yên tâm vá» tiá»n bá»i!” Ông lão lạnh nhạt bảo: “Äi theo ta!” .