Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 914: Chờ Đã!

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bởi vì chỉ cần nhìn thôi cũng biết Diệp Huyên đang có âm mưu cực lớn, nếu gã đến lấy thật thì chắc chắn sẽ mất mạng.Bởi thế gã lựa chọn rời đi.  Mà đúng lúc này, Diệp Huyên cách đó không xa đột nhiên nói: "Chờ đã!"  Người đàn ông trung niên dừng lại, xoay người nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt Diệp Huyên lạnh lại: "Lấy đi, lấy mau cho ta, không lấy thì chính là không nể mặt ta".  Khuôn mặt người đàn ông trung niên co quắp lại, gầm lên: "Ta đã không muốn rồi ngươi còn bắt lấy là sao hả!"  ...!Uất ức!  Lúc này đây, người đàn ông trung niên kia vô cùng vô cùng uất ức.  Lấy?  Gã biết, trong đấy chắc chắn có âm mưu, hơn nữa Diệp Huyên bình tĩnh như thế, chắc chắc cũng có chỗ dựa.  Không lấy?  Không lấy thì Diệp Huyên lại không bỏ qua, rốt cuộc là trò gì đây?  Ở dưới, Diệp Huyên thu hồi tháp Giới Ngục lại, hắn đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, thấy thế, người đàn ông trung niên kia vô cùng đề phòng.  Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ta không biết sau lưng ông là thế lực nào, nhưng về mà nói cho họ biết, nếu bọn họ muốn đấu, Diệp Huyên ta luôn sẵn sàng tiếp đón, đồng thời cũng sẽ không chết không thôi với các người".  Nói xong, hắn xoay người trở lại bên cạnh Độc Cô Huyên: "Đi thôi!"  Độc Cô Huyên khẽ gật đầu, chẳng mấy chốc, thuyền tinh vân lại khởi động, nháy mắt đã biến mất ở trong tinh không muôn trùng.  Giữa không tủng, người đàn ông trung niên kia đi đến một chỗ trong tinh không, gã thi lễ với phía trước: "Tông chủ".  Vừa dứt lời, không gian trước mặt gã đột nhiên rung lên, ngay sau đó, một bóng mờ lặng lẽ xuất hiện.  Người đàn ông trung niên thuật lại chuyện vừa nãy một lần, sau khi nói xong, gã im lặng đứng một bên.  Một lát sau, cái bóng mờ kia nhẹ giọng nói: "Người này đi tới Bắc Võ Tông nhưng lại an toàn rời khỏi đó, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn chắc chắn có chỗ dựa cực vững chắc, khiến Bắc Võ Tông không dám động vào hắn.Lần này cho ngươi đi trước chính là để thăm dò thử xem...!Bây giờ xem ra người này không đơn giản như vẻ bề ngoài".  Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Mặc dù cảnh giới của hắn đã tụt dốc, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, chắc chắn là do có chỗ dựa, hơn nữa con yêu thú nhỏ bên cạnh hắn cũng vô cùng bình thản như chẳng có việc gì to tát.Nhưng chính vì thế thuộc hạ mới phát hiện được nó không hề đơn giản, nói chung, nó khiến thuộc hạ cảm thấy vô cùng nguy hiểm".  ...  Trong tinh không mênh mông, một chiếc thuyền tinh vân trôi nổi như một vì sao băng.  Diệp Huyên đứng trên boong thuyền, hắn cứ yên lặng đứng đấy, bên cạnh hắn là Độc Cô Huyên.  Đế Khuyển vẫn nằm phục trên boong thuyền cách đó không xa, còn đang ngủ..

Bởi vì chỉ cần nhìn thôi cũng biết Diệp Huyên đang có âm mưu cực lớn, nếu gã đến lấy thật thì chắc chắn sẽ mất mạng.

Bởi thế gã lựa chọn rời đi.  

Mà đúng lúc này, Diệp Huyên cách đó không xa đột nhiên nói: "Chờ đã!"  

Người đàn ông trung niên dừng lại, xoay người nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt Diệp Huyên lạnh lại: "Lấy đi, lấy mau cho ta, không lấy thì chính là không nể mặt ta".  

Khuôn mặt người đàn ông trung niên co quắp lại, gầm lên: "Ta đã không muốn rồi ngươi còn bắt lấy là sao hả!"  

...!

Uất ức!  

Lúc này đây, người đàn ông trung niên kia vô cùng vô cùng uất ức.  

Lấy?  

Gã biết, trong đấy chắc chắn có âm mưu, hơn nữa Diệp Huyên bình tĩnh như thế, chắc chắc cũng có chỗ dựa.  

Không lấy?  

Không lấy thì Diệp Huyên lại không bỏ qua, rốt cuộc là trò gì đây?  

Ở dưới, Diệp Huyên thu hồi tháp Giới Ngục lại, hắn đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, thấy thế, người đàn ông trung niên kia vô cùng đề phòng.  

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ta không biết sau lưng ông là thế lực nào, nhưng về mà nói cho họ biết, nếu bọn họ muốn đấu, Diệp Huyên ta luôn sẵn sàng tiếp đón, đồng thời cũng sẽ không chết không thôi với các người".  

Nói xong, hắn xoay người trở lại bên cạnh Độc Cô Huyên: "Đi thôi!"  

Độc Cô Huyên khẽ gật đầu, chẳng mấy chốc, thuyền tinh vân lại khởi động, nháy mắt đã biến mất ở trong tinh không muôn trùng.  

Giữa không tủng, người đàn ông trung niên kia đi đến một chỗ trong tinh không, gã thi lễ với phía trước: "Tông chủ".  

Vừa dứt lời, không gian trước mặt gã đột nhiên rung lên, ngay sau đó, một bóng mờ lặng lẽ xuất hiện.  

Người đàn ông trung niên thuật lại chuyện vừa nãy một lần, sau khi nói xong, gã im lặng đứng một bên.  

Một lát sau, cái bóng mờ kia nhẹ giọng nói: "Người này đi tới Bắc Võ Tông nhưng lại an toàn rời khỏi đó, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn chắc chắn có chỗ dựa cực vững chắc, khiến Bắc Võ Tông không dám động vào hắn.

Lần này cho ngươi đi trước chính là để thăm dò thử xem...!Bây giờ xem ra người này không đơn giản như vẻ bề ngoài".  

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Mặc dù cảnh giới của hắn đã tụt dốc, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, chắc chắn là do có chỗ dựa, hơn nữa con yêu thú nhỏ bên cạnh hắn cũng vô cùng bình thản như chẳng có việc gì to tát.

Nhưng chính vì thế thuộc hạ mới phát hiện được nó không hề đơn giản, nói chung, nó khiến thuộc hạ cảm thấy vô cùng nguy hiểm".  

...  

Trong tinh không mênh mông, một chiếc thuyền tinh vân trôi nổi như một vì sao băng.  

Diệp Huyên đứng trên boong thuyền, hắn cứ yên lặng đứng đấy, bên cạnh hắn là Độc Cô Huyên.  

Đế Khuyển vẫn nằm phục trên boong thuyền cách đó không xa, còn đang ngủ..

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bởi vì chỉ cần nhìn thôi cũng biết Diệp Huyên đang có âm mưu cực lớn, nếu gã đến lấy thật thì chắc chắn sẽ mất mạng.Bởi thế gã lựa chọn rời đi.  Mà đúng lúc này, Diệp Huyên cách đó không xa đột nhiên nói: "Chờ đã!"  Người đàn ông trung niên dừng lại, xoay người nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt Diệp Huyên lạnh lại: "Lấy đi, lấy mau cho ta, không lấy thì chính là không nể mặt ta".  Khuôn mặt người đàn ông trung niên co quắp lại, gầm lên: "Ta đã không muốn rồi ngươi còn bắt lấy là sao hả!"  ...!Uất ức!  Lúc này đây, người đàn ông trung niên kia vô cùng vô cùng uất ức.  Lấy?  Gã biết, trong đấy chắc chắn có âm mưu, hơn nữa Diệp Huyên bình tĩnh như thế, chắc chắc cũng có chỗ dựa.  Không lấy?  Không lấy thì Diệp Huyên lại không bỏ qua, rốt cuộc là trò gì đây?  Ở dưới, Diệp Huyên thu hồi tháp Giới Ngục lại, hắn đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, thấy thế, người đàn ông trung niên kia vô cùng đề phòng.  Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ta không biết sau lưng ông là thế lực nào, nhưng về mà nói cho họ biết, nếu bọn họ muốn đấu, Diệp Huyên ta luôn sẵn sàng tiếp đón, đồng thời cũng sẽ không chết không thôi với các người".  Nói xong, hắn xoay người trở lại bên cạnh Độc Cô Huyên: "Đi thôi!"  Độc Cô Huyên khẽ gật đầu, chẳng mấy chốc, thuyền tinh vân lại khởi động, nháy mắt đã biến mất ở trong tinh không muôn trùng.  Giữa không tủng, người đàn ông trung niên kia đi đến một chỗ trong tinh không, gã thi lễ với phía trước: "Tông chủ".  Vừa dứt lời, không gian trước mặt gã đột nhiên rung lên, ngay sau đó, một bóng mờ lặng lẽ xuất hiện.  Người đàn ông trung niên thuật lại chuyện vừa nãy một lần, sau khi nói xong, gã im lặng đứng một bên.  Một lát sau, cái bóng mờ kia nhẹ giọng nói: "Người này đi tới Bắc Võ Tông nhưng lại an toàn rời khỏi đó, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn chắc chắn có chỗ dựa cực vững chắc, khiến Bắc Võ Tông không dám động vào hắn.Lần này cho ngươi đi trước chính là để thăm dò thử xem...!Bây giờ xem ra người này không đơn giản như vẻ bề ngoài".  Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Mặc dù cảnh giới của hắn đã tụt dốc, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, chắc chắn là do có chỗ dựa, hơn nữa con yêu thú nhỏ bên cạnh hắn cũng vô cùng bình thản như chẳng có việc gì to tát.Nhưng chính vì thế thuộc hạ mới phát hiện được nó không hề đơn giản, nói chung, nó khiến thuộc hạ cảm thấy vô cùng nguy hiểm".  ...  Trong tinh không mênh mông, một chiếc thuyền tinh vân trôi nổi như một vì sao băng.  Diệp Huyên đứng trên boong thuyền, hắn cứ yên lặng đứng đấy, bên cạnh hắn là Độc Cô Huyên.  Đế Khuyển vẫn nằm phục trên boong thuyền cách đó không xa, còn đang ngủ..

Chương 914: Chờ Đã!