Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 1017: Phúc Họa Song Song!

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cố nén cơn đau khắp người để ngồi dậy, nhưng vừa mới ngồi dậy, cảm giác bị xé rách từ cơ thể thể truyền đến khiến hắn nhất thời rùng mình hoảng sợ.Chiến Quân bên cạnh Diệp Huyên nói: "Huynh đừng cử động, toàn thân huynh đã bị đánh trọng thương, cần phải có thời gian hồi phục".Diệp Huyên cười gượng, lần này bị thương đúng là không nhẹ.Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa mà lấy một ít Tử Nguyên Tinh ra rồi nuốt chửng.Cùng với năng lượng của Tử Nguyên Tinh đi vào trong cơ thể, vết thương trên cơ thể hắn cũng bắt đầu từ từ lành lại.Chiến Quân trầm giọng nói: "Diệp huynh, những người vừa nãy là ai vậy?"  Diệp Huyên lắc đầu: "Ta cũng không biết!"  Chiến Quân nói: "Sau này, nếu như không có chuyện gì khác thì đừng ra khỏi Táng Thiên trường thành!"  Hắn ta cũng kiêng dè thực lực của đám người Nhân Quân vừa nãy.Diệp Huyên gật đầu: "Tạm thời sẽ không ra ngoài nữa!"  Vừa dứt lời, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, "Đây, đây chính là Táng Thiên trường thành?"  Chiến Quân cười nói: "Đúng, bây giờ huynh đang ở trong nhà đá của ta, đợi vết thương ổn ổn, huynh có thể ra ngoài ngắm nhìn Táng Thiên trường thành này".Hắn ta cầm cái chổi bên cạnh lên: "Ta còn có việc, huynh cứ dưỡng thương đã nha".Nói xong, hắn ta vác chổi rời khỏi nhà đá.Trong nhà đá, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, lặng im một lúc.Trong nhà đá, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, im lặng không nói gì.Trận chiến trước đó khiến hắn hiểu ra, thực lực bây giờ của hắn còn thiếu sót rất nhiều.Bởi vì người ra tay với hắn, khả năng cao là mấy lão quái vật! Với lại, trực giác nói cho hắn biết, có cái tháp này tồn tại, kẻ địch sau này của hắn sẽ càng ngày càng lớn mạnh.Không chỉ như thế, vấn đề trong tháp cũng rất lớn, đặt biệt là tầng năm này.Phúc họa song song!  Diệp Huyên lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ đến vấn đề này nữa, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là dưỡng thương!  Sau khoảng một canh giờ, cơ thể hắn mới khá hơn một chút.Nhìn cơ thể mình vẫn còn vài vết thương, Diệp Huyên lắc đầu rồi nở nụ cười.Nhân Quân trước đó thật sự có hơi khủng bố, cường giả cấp bậc này cũng không phải là loại người mà hắn có thể đối đầu được bây giờ!.

Diệp Huyên cố nén cơn đau khắp người để ngồi dậy, nhưng vừa mới ngồi dậy, cảm giác bị xé rách từ cơ thể thể truyền đến khiến hắn nhất thời rùng mình hoảng sợ.

Chiến Quân bên cạnh Diệp Huyên nói: "Huynh đừng cử động, toàn thân huynh đã bị đánh trọng thương, cần phải có thời gian hồi phục".

Diệp Huyên cười gượng, lần này bị thương đúng là không nhẹ.

Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa mà lấy một ít Tử Nguyên Tinh ra rồi nuốt chửng.

Cùng với năng lượng của Tử Nguyên Tinh đi vào trong cơ thể, vết thương trên cơ thể hắn cũng bắt đầu từ từ lành lại.

Chiến Quân trầm giọng nói: "Diệp huynh, những người vừa nãy là ai vậy?"  

Diệp Huyên lắc đầu: "Ta cũng không biết!"  

Chiến Quân nói: "Sau này, nếu như không có chuyện gì khác thì đừng ra khỏi Táng Thiên trường thành!"  

Hắn ta cũng kiêng dè thực lực của đám người Nhân Quân vừa nãy.

Diệp Huyên gật đầu: "Tạm thời sẽ không ra ngoài nữa!"  

Vừa dứt lời, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, "Đây, đây chính là Táng Thiên trường thành?"  

Chiến Quân cười nói: "Đúng, bây giờ huynh đang ở trong nhà đá của ta, đợi vết thương ổn ổn, huynh có thể ra ngoài ngắm nhìn Táng Thiên trường thành này".

Hắn ta cầm cái chổi bên cạnh lên: "Ta còn có việc, huynh cứ dưỡng thương đã nha".

Nói xong, hắn ta vác chổi rời khỏi nhà đá.

Trong nhà đá, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, lặng im một lúc.

Trong nhà đá, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, im lặng không nói gì.

Trận chiến trước đó khiến hắn hiểu ra, thực lực bây giờ của hắn còn thiếu sót rất nhiều.

Bởi vì người ra tay với hắn, khả năng cao là mấy lão quái vật! Với lại, trực giác nói cho hắn biết, có cái tháp này tồn tại, kẻ địch sau này của hắn sẽ càng ngày càng lớn mạnh.

Không chỉ như thế, vấn đề trong tháp cũng rất lớn, đặt biệt là tầng năm này.

Phúc họa song song!  

Diệp Huyên lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ đến vấn đề này nữa, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là dưỡng thương!  

Sau khoảng một canh giờ, cơ thể hắn mới khá hơn một chút.

Nhìn cơ thể mình vẫn còn vài vết thương, Diệp Huyên lắc đầu rồi nở nụ cười.

Nhân Quân trước đó thật sự có hơi khủng bố, cường giả cấp bậc này cũng không phải là loại người mà hắn có thể đối đầu được bây giờ!.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cố nén cơn đau khắp người để ngồi dậy, nhưng vừa mới ngồi dậy, cảm giác bị xé rách từ cơ thể thể truyền đến khiến hắn nhất thời rùng mình hoảng sợ.Chiến Quân bên cạnh Diệp Huyên nói: "Huynh đừng cử động, toàn thân huynh đã bị đánh trọng thương, cần phải có thời gian hồi phục".Diệp Huyên cười gượng, lần này bị thương đúng là không nhẹ.Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa mà lấy một ít Tử Nguyên Tinh ra rồi nuốt chửng.Cùng với năng lượng của Tử Nguyên Tinh đi vào trong cơ thể, vết thương trên cơ thể hắn cũng bắt đầu từ từ lành lại.Chiến Quân trầm giọng nói: "Diệp huynh, những người vừa nãy là ai vậy?"  Diệp Huyên lắc đầu: "Ta cũng không biết!"  Chiến Quân nói: "Sau này, nếu như không có chuyện gì khác thì đừng ra khỏi Táng Thiên trường thành!"  Hắn ta cũng kiêng dè thực lực của đám người Nhân Quân vừa nãy.Diệp Huyên gật đầu: "Tạm thời sẽ không ra ngoài nữa!"  Vừa dứt lời, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, "Đây, đây chính là Táng Thiên trường thành?"  Chiến Quân cười nói: "Đúng, bây giờ huynh đang ở trong nhà đá của ta, đợi vết thương ổn ổn, huynh có thể ra ngoài ngắm nhìn Táng Thiên trường thành này".Hắn ta cầm cái chổi bên cạnh lên: "Ta còn có việc, huynh cứ dưỡng thương đã nha".Nói xong, hắn ta vác chổi rời khỏi nhà đá.Trong nhà đá, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, lặng im một lúc.Trong nhà đá, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, im lặng không nói gì.Trận chiến trước đó khiến hắn hiểu ra, thực lực bây giờ của hắn còn thiếu sót rất nhiều.Bởi vì người ra tay với hắn, khả năng cao là mấy lão quái vật! Với lại, trực giác nói cho hắn biết, có cái tháp này tồn tại, kẻ địch sau này của hắn sẽ càng ngày càng lớn mạnh.Không chỉ như thế, vấn đề trong tháp cũng rất lớn, đặt biệt là tầng năm này.Phúc họa song song!  Diệp Huyên lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ đến vấn đề này nữa, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là dưỡng thương!  Sau khoảng một canh giờ, cơ thể hắn mới khá hơn một chút.Nhìn cơ thể mình vẫn còn vài vết thương, Diệp Huyên lắc đầu rồi nở nụ cười.Nhân Quân trước đó thật sự có hơi khủng bố, cường giả cấp bậc này cũng không phải là loại người mà hắn có thể đối đầu được bây giờ!.

Chương 1017: Phúc Họa Song Song!