Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 1225: Có Thù Oán Nhất Định Sẽ Báo Cho Đủ!

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bỗng nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Tiểu chủ! ”  Hắn vội kêu lên: “Tiểu Hồn!"  Tiểu Hồn khe khẽ đáp: “Tiểu chủ đã dùng kiếm ý chữa trị cho ta ư?"  Diệp Huyên gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Ngươi cảm thấy thế nào rồi?"  "Còn yếu lắm! Phải nghỉ ngơi thật nhiều”, Tiểu Hồn nhỏ nhẹ đáp.Diệp Huyên vội gật đầu: “Được, ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe lại đi”."Tiểu chủ! ”, Tiểu Hồn gọi: “Kiếm ý của người rất có lợi với ta, sau này mỗi ngày có thể cho ta một chút không?"  "Tất nhiên là được rồi!", Diệp Huyên đáp ngay tắp lự."Cảm ơn Tiểu chủ! Ta! ta phải nghỉ ngơi rồi”.Tảng đá trong lòng Diệp Huyên cuối cùng cũng rơi xuống.Không sao là tốt rồi.Hắn bỗng xoay người, nhìn thấy người con gái đang đứng cách đó không xa - An Lan Tú.Khi hắn đến gần, nàng cất giọng: “Không sao chứ?"  Hắn cười: “Không sao cả!"  "Tiếp theo huynh định làm gì?"  Trước câu hỏi khẽ khàng này, Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Ta muốn rời khỏi nơi này”.Thấy An Lan Tú nhìn sang, hắn tiếp lời: “Ngày nào ta còn ở đây, ngày ấy sẽ còn có người đến.Tên Tinh chủ kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, mà ta cũng không muốn khiến nơi này bị vạ lây”.Làm sao hắn có thể quên cho được, cho dù toàn quân đối phương đã tử trận nhưng Tinh chủ vẫn còn sống, hơn nữa trực giác cũng nói cho hắn biết đối phương sẽ không bỏ qua dễ dàng."Tất nhiên là được rồi! Chúng ta có thể đi cùng nhau!", Diệp Huyên hớn hở đáp.Nàng chỉ gật đầu không nói.Đúng lúc ấy, người áo đen trước kia đã ra tay giúp họ bước đến.Thấy Diệp Huyên nhìn sang, người đó kéo mũ choàng xuống.Hắn ngớ ra: “Là ông!".

Bỗng nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Tiểu chủ! ”  

Hắn vội kêu lên: “Tiểu Hồn!"  

Tiểu Hồn khe khẽ đáp: “Tiểu chủ đã dùng kiếm ý chữa trị cho ta ư?"  

Diệp Huyên gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Ngươi cảm thấy thế nào rồi?"  

"Còn yếu lắm! Phải nghỉ ngơi thật nhiều”, Tiểu Hồn nhỏ nhẹ đáp.

Diệp Huyên vội gật đầu: “Được, ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe lại đi”.

"Tiểu chủ! ”, Tiểu Hồn gọi: “Kiếm ý của người rất có lợi với ta, sau này mỗi ngày có thể cho ta một chút không?"  

"Tất nhiên là được rồi!", Diệp Huyên đáp ngay tắp lự.

"Cảm ơn Tiểu chủ! Ta! ta phải nghỉ ngơi rồi”.

Tảng đá trong lòng Diệp Huyên cuối cùng cũng rơi xuống.

Không sao là tốt rồi.

Hắn bỗng xoay người, nhìn thấy người con gái đang đứng cách đó không xa - An Lan Tú.

Khi hắn đến gần, nàng cất giọng: “Không sao chứ?"  

Hắn cười: “Không sao cả!"  

"Tiếp theo huynh định làm gì?"  

Trước câu hỏi khẽ khàng này, Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Ta muốn rời khỏi nơi này”.

Thấy An Lan Tú nhìn sang, hắn tiếp lời: “Ngày nào ta còn ở đây, ngày ấy sẽ còn có người đến.

Tên Tinh chủ kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, mà ta cũng không muốn khiến nơi này bị vạ lây”.

Làm sao hắn có thể quên cho được, cho dù toàn quân đối phương đã tử trận nhưng Tinh chủ vẫn còn sống, hơn nữa trực giác cũng nói cho hắn biết đối phương sẽ không bỏ qua dễ dàng.

"Tất nhiên là được rồi! Chúng ta có thể đi cùng nhau!", Diệp Huyên hớn hở đáp.

Nàng chỉ gật đầu không nói.

Đúng lúc ấy, người áo đen trước kia đã ra tay giúp họ bước đến.

Thấy Diệp Huyên nhìn sang, người đó kéo mũ choàng xuống.

Hắn ngớ ra: “Là ông!".

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bỗng nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Tiểu chủ! ”  Hắn vội kêu lên: “Tiểu Hồn!"  Tiểu Hồn khe khẽ đáp: “Tiểu chủ đã dùng kiếm ý chữa trị cho ta ư?"  Diệp Huyên gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Ngươi cảm thấy thế nào rồi?"  "Còn yếu lắm! Phải nghỉ ngơi thật nhiều”, Tiểu Hồn nhỏ nhẹ đáp.Diệp Huyên vội gật đầu: “Được, ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe lại đi”."Tiểu chủ! ”, Tiểu Hồn gọi: “Kiếm ý của người rất có lợi với ta, sau này mỗi ngày có thể cho ta một chút không?"  "Tất nhiên là được rồi!", Diệp Huyên đáp ngay tắp lự."Cảm ơn Tiểu chủ! Ta! ta phải nghỉ ngơi rồi”.Tảng đá trong lòng Diệp Huyên cuối cùng cũng rơi xuống.Không sao là tốt rồi.Hắn bỗng xoay người, nhìn thấy người con gái đang đứng cách đó không xa - An Lan Tú.Khi hắn đến gần, nàng cất giọng: “Không sao chứ?"  Hắn cười: “Không sao cả!"  "Tiếp theo huynh định làm gì?"  Trước câu hỏi khẽ khàng này, Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Ta muốn rời khỏi nơi này”.Thấy An Lan Tú nhìn sang, hắn tiếp lời: “Ngày nào ta còn ở đây, ngày ấy sẽ còn có người đến.Tên Tinh chủ kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, mà ta cũng không muốn khiến nơi này bị vạ lây”.Làm sao hắn có thể quên cho được, cho dù toàn quân đối phương đã tử trận nhưng Tinh chủ vẫn còn sống, hơn nữa trực giác cũng nói cho hắn biết đối phương sẽ không bỏ qua dễ dàng."Tất nhiên là được rồi! Chúng ta có thể đi cùng nhau!", Diệp Huyên hớn hở đáp.Nàng chỉ gật đầu không nói.Đúng lúc ấy, người áo đen trước kia đã ra tay giúp họ bước đến.Thấy Diệp Huyên nhìn sang, người đó kéo mũ choàng xuống.Hắn ngớ ra: “Là ông!".

Chương 1225: Có Thù Oán Nhất Định Sẽ Báo Cho Đủ!