Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 1445: Tất Nhiên Là Hắn Nhớ!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bây giờ điều hắn lo lắng nhất chính là sợ Kiếm Tông nhắm vào ba người Liên Vạn Lý.An Lan Tú nhìn Diệp Huyên: “Huynh thì sao? Định thế nào?” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Diệt Kiếm Tông!” Diệt Kiếm Tông! Đây là ý nghĩ hiện giờ của hắn, bởi vì Mục Phong Trần và Lý Huyền Phong của Kiếm Tông là hai người duy nhất biết tháp Giới Ngục vẫn ở trong tay hắn.Bởi vậy, hai người này chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.Hắn không diệt đối phương, đối phương sẽ diệt hắn.Mạc Tà bỗng nói: “Diệp huynh, nếu như cần gì thì cứ thông báo cho ta bất cứ lúc nào.” Diệp Huyên cười nói: “Được!” Mạc Tà khẽ gật đầu: “Mọi người nói chuyện, ta đi tu luyện đã!” Nói xong, hắn ta cũng xoay người rời đi.Sau khi Mạc Tà rời đi, Liên Vạn Lý bỗng nói: “Ta đi thông báo với bọn Tiểu Cửu một tiếng!” Nói xong, nàng ta cũng xoay người rời đi.Nhưng khi hắn đi đến cổng sân, hắn ta chợt dừng lại, sau đó quay người nhìn về phía An Lan Tú và Diệp Huyên: “Ta đi rồi, hai người sẽ không làm chuyện đặc biệt gì đó chứ?” Diệp Huyên: “! ” Liên Vạn Lý cất tiếng cười lớn rồi đi khỏi đó.Diệp Huyên lắc đầu: “Người con gái này! ” An Lan Tú đột nhiên nói: “Đi thôi!” Diệp Huyên gật đầu.Hai người đi đến ngọn núi phía sau Võ Viện.Diệp Huyên cũng không ẩn núp.Bây giờ Võ Viện đang có vấn đề với Kiếm Tông, hắn không tin Kiếm Tông sẽ như phát điên mà đến Võ Viện xử hắn! An Lan Tú chợt nói khẽ: “Huynh còn nhớ Thanh Châu không?” Diệp Huyên gật đầu.Tất nhiên là hắn nhớ! Không chỉ nhớ Thanh Châu, hắn còn nhớ Thanh Thành, còn nhớ Diệp gia, còn nhớ Khương Quốc, tất nhiên cũng nhớ một người tên An Lan Tú mặc trang phục trắng như tuyết năm đó! Lúc đó, An Lan Tú còn là An Quốc sĩ! Còn hắn vẫn là một thiếu niên tràn đầy mờ mịt về tương lai..
Bây giờ điều hắn lo lắng nhất chính là sợ Kiếm Tông nhắm vào ba người Liên Vạn Lý.
An Lan Tú nhìn Diệp Huyên: “Huynh thì sao? Định thế nào?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Diệt Kiếm Tông!”
Diệt Kiếm Tông!
Đây là ý nghĩ hiện giờ của hắn, bởi vì Mục Phong Trần và Lý Huyền Phong của Kiếm Tông là hai người duy nhất biết tháp Giới Ngục vẫn ở trong tay hắn.
Bởi vậy, hai người này chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.
Hắn không diệt đối phương, đối phương sẽ diệt hắn.
Mạc Tà bỗng nói: “Diệp huynh, nếu như cần gì thì cứ thông báo cho ta bất cứ lúc nào.
”
Diệp Huyên cười nói: “Được!”
Mạc Tà khẽ gật đầu: “Mọi người nói chuyện, ta đi tu luyện đã!”
Nói xong, hắn ta cũng xoay người rời đi.
Sau khi Mạc Tà rời đi, Liên Vạn Lý bỗng nói: “Ta đi thông báo với bọn Tiểu Cửu một tiếng!”
Nói xong, nàng ta cũng xoay người rời đi.
Nhưng khi hắn đi đến cổng sân, hắn ta chợt dừng lại, sau đó quay người nhìn về phía An Lan Tú và Diệp Huyên: “Ta đi rồi, hai người sẽ không làm chuyện đặc biệt gì đó chứ?”
Diệp Huyên: “! ”
Liên Vạn Lý cất tiếng cười lớn rồi đi khỏi đó.
Diệp Huyên lắc đầu: “Người con gái này! ”
An Lan Tú đột nhiên nói: “Đi thôi!”
Diệp Huyên gật đầu.
Hai người đi đến ngọn núi phía sau Võ Viện.
Diệp Huyên cũng không ẩn núp.
Bây giờ Võ Viện đang có vấn đề với Kiếm Tông, hắn không tin Kiếm Tông sẽ như phát điên mà đến Võ Viện xử hắn!
An Lan Tú chợt nói khẽ: “Huynh còn nhớ Thanh Châu không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tất nhiên là hắn nhớ!
Không chỉ nhớ Thanh Châu, hắn còn nhớ Thanh Thành, còn nhớ Diệp gia, còn nhớ Khương Quốc, tất nhiên cũng nhớ một người tên An Lan Tú mặc trang phục trắng như tuyết năm đó!
Lúc đó, An Lan Tú còn là An Quốc sĩ!
Còn hắn vẫn là một thiếu niên tràn đầy mờ mịt về tương lai.
.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bây giờ điều hắn lo lắng nhất chính là sợ Kiếm Tông nhắm vào ba người Liên Vạn Lý.An Lan Tú nhìn Diệp Huyên: “Huynh thì sao? Định thế nào?” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Diệt Kiếm Tông!” Diệt Kiếm Tông! Đây là ý nghĩ hiện giờ của hắn, bởi vì Mục Phong Trần và Lý Huyền Phong của Kiếm Tông là hai người duy nhất biết tháp Giới Ngục vẫn ở trong tay hắn.Bởi vậy, hai người này chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.Hắn không diệt đối phương, đối phương sẽ diệt hắn.Mạc Tà bỗng nói: “Diệp huynh, nếu như cần gì thì cứ thông báo cho ta bất cứ lúc nào.” Diệp Huyên cười nói: “Được!” Mạc Tà khẽ gật đầu: “Mọi người nói chuyện, ta đi tu luyện đã!” Nói xong, hắn ta cũng xoay người rời đi.Sau khi Mạc Tà rời đi, Liên Vạn Lý bỗng nói: “Ta đi thông báo với bọn Tiểu Cửu một tiếng!” Nói xong, nàng ta cũng xoay người rời đi.Nhưng khi hắn đi đến cổng sân, hắn ta chợt dừng lại, sau đó quay người nhìn về phía An Lan Tú và Diệp Huyên: “Ta đi rồi, hai người sẽ không làm chuyện đặc biệt gì đó chứ?” Diệp Huyên: “! ” Liên Vạn Lý cất tiếng cười lớn rồi đi khỏi đó.Diệp Huyên lắc đầu: “Người con gái này! ” An Lan Tú đột nhiên nói: “Đi thôi!” Diệp Huyên gật đầu.Hai người đi đến ngọn núi phía sau Võ Viện.Diệp Huyên cũng không ẩn núp.Bây giờ Võ Viện đang có vấn đề với Kiếm Tông, hắn không tin Kiếm Tông sẽ như phát điên mà đến Võ Viện xử hắn! An Lan Tú chợt nói khẽ: “Huynh còn nhớ Thanh Châu không?” Diệp Huyên gật đầu.Tất nhiên là hắn nhớ! Không chỉ nhớ Thanh Châu, hắn còn nhớ Thanh Thành, còn nhớ Diệp gia, còn nhớ Khương Quốc, tất nhiên cũng nhớ một người tên An Lan Tú mặc trang phục trắng như tuyết năm đó! Lúc đó, An Lan Tú còn là An Quốc sĩ! Còn hắn vẫn là một thiếu niên tràn đầy mờ mịt về tương lai..