Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 1448: “cái Này Còn Phải Nghĩ Sao”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tay phải của Võ Vấn từ từ nắm chặt, ông ta khẽ nói: “Nếu cần thiết, lão phu cũng chỉ có thể nhúng tay vào thôi”. Hách Liên Thiên nhìn Võ Vấn với vẻ kinh ngạc: “Sư tôn định can thiệp sâu vào sao?” Võ Vấn không nói gì, ông ta chỉ lẳng lặng nhìn An Lan Tú ở phía xa. ... Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Võ Viện, tâm trạng hắn khá buồn bực. Tầng sáu đột nhiên nói: “Tức giận hả?” Diệp Huyên gật đầu: “Hơi!” Tầng sáu nhẹ nhàng nói: “Ngươi tức cái gì chứ? Ngươi nên vui mới phải!” Diệp Huyên không hiểu lắm. Tầng sáu nói: “Nàng cũng không phải là chất vấn ngươi, mà là lo lắng cho ngươi.Ngươi có biết, trong Võ Đạo và Kiếm Đạo, cái gì là khó nhất không?” Diệp Huyên lắc đầu. Tầng sáu nói: “Giữ vững bản tâm, sơ tâm bất biến!” Diệp Huyên trầm ngâm một lúc. Tầng sáu lại nói: “Lúc nãy ta quan sát cô nương kia, hình như nàng ấy đã đến giai đoạn cản trở về mặt tình cảm.Nếu như nàng ấy lĩnh hội, kiên định với võ đạo chi tâm, thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt.Còn ngươi có lẽ chính là chướng ngại lớn nhất của nàng ấy!” Diệp Huyên khẽ nhíu mày lại: “Tiền bối có ý gì?” Tầng sáu nói: “Ý ta chính là, trước mặt nàng ấy có hai con đường.Con đường thứ nhất là đoạn tình, buông bỏ hết tất cả nỗi nhớ nhung của nàng ấy đối với ngươi, lúc đó ngươi tốt hay xấu, là người hay quỷ, cũng chẳng liên quan gì đến nàng ấy, lúc đó trong lòng nàng ấy chỉ có Võ Đạo.Còn con đường thứ hai chính là định tình, nàng ấy hiểu rõ lòng mình, giữ vững tình cảm đối với ngươi, lấy tình nhập võ, lấy võ nhập đạo.Còn lúc này, có lẽ ngươi chính là nền móng Võ Đạo của nàng ấy, thậm chí địa vị của ngươi trong lòng nàng ấy còn cao hơn cả Võ Đạo!” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, người thấy nàng ấy sẽ chọn cái nào?” “Cái thứ nhất!” Tầng sáu nói: “Cái này còn phải nghĩ sao?” Diệp Huyên cực kỳ khó hiểu: “Tại sao?” Tầng sáu nói: “Vì thái độ khi nãy của ngươi!” Diệp Huyên cười mỉa: “Thái độ của ta cũng chẳng ra làm sao nhỉ?”.
Tay phải của Võ Vấn từ từ nắm chặt, ông ta khẽ nói: “Nếu cần thiết, lão phu cũng chỉ có thể nhúng tay vào thôi”.
Hách Liên Thiên nhìn Võ Vấn với vẻ kinh ngạc: “Sư tôn định can thiệp sâu vào sao?”
Võ Vấn không nói gì, ông ta chỉ lẳng lặng nhìn An Lan Tú ở phía xa.
...
Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Võ Viện, tâm trạng hắn khá buồn bực.
Tầng sáu đột nhiên nói: “Tức giận hả?”
Diệp Huyên gật đầu: “Hơi!”
Tầng sáu nhẹ nhàng nói: “Ngươi tức cái gì chứ? Ngươi nên vui mới phải!”
Diệp Huyên không hiểu lắm.
Tầng sáu nói: “Nàng cũng không phải là chất vấn ngươi, mà là lo lắng cho ngươi.
Ngươi có biết, trong Võ Đạo và Kiếm Đạo, cái gì là khó nhất không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Tầng sáu nói: “Giữ vững bản tâm, sơ tâm bất biến!”
Diệp Huyên trầm ngâm một lúc.
Tầng sáu lại nói: “Lúc nãy ta quan sát cô nương kia, hình như nàng ấy đã đến giai đoạn cản trở về mặt tình cảm.
Nếu như nàng ấy lĩnh hội, kiên định với võ đạo chi tâm, thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt.
Còn ngươi có lẽ chính là chướng ngại lớn nhất của nàng ấy!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày lại: “Tiền bối có ý gì?”
Tầng sáu nói: “Ý ta chính là, trước mặt nàng ấy có hai con đường.
Con đường thứ nhất là đoạn tình, buông bỏ hết tất cả nỗi nhớ nhung của nàng ấy đối với ngươi, lúc đó ngươi tốt hay xấu, là người hay quỷ, cũng chẳng liên quan gì đến nàng ấy, lúc đó trong lòng nàng ấy chỉ có Võ Đạo.
Còn con đường thứ hai chính là định tình, nàng ấy hiểu rõ lòng mình, giữ vững tình cảm đối với ngươi, lấy tình nhập võ, lấy võ nhập đạo.
Còn lúc này, có lẽ ngươi chính là nền móng Võ Đạo của nàng ấy, thậm chí địa vị của ngươi trong lòng nàng ấy còn cao hơn cả Võ Đạo!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, người thấy nàng ấy sẽ chọn cái nào?”
“Cái thứ nhất!”
Tầng sáu nói: “Cái này còn phải nghĩ sao?”
Diệp Huyên cực kỳ khó hiểu: “Tại sao?”
Tầng sáu nói: “Vì thái độ khi nãy của ngươi!”
Diệp Huyên cười mỉa: “Thái độ của ta cũng chẳng ra làm sao nhỉ?”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tay phải của Võ Vấn từ từ nắm chặt, ông ta khẽ nói: “Nếu cần thiết, lão phu cũng chỉ có thể nhúng tay vào thôi”. Hách Liên Thiên nhìn Võ Vấn với vẻ kinh ngạc: “Sư tôn định can thiệp sâu vào sao?” Võ Vấn không nói gì, ông ta chỉ lẳng lặng nhìn An Lan Tú ở phía xa. ... Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Võ Viện, tâm trạng hắn khá buồn bực. Tầng sáu đột nhiên nói: “Tức giận hả?” Diệp Huyên gật đầu: “Hơi!” Tầng sáu nhẹ nhàng nói: “Ngươi tức cái gì chứ? Ngươi nên vui mới phải!” Diệp Huyên không hiểu lắm. Tầng sáu nói: “Nàng cũng không phải là chất vấn ngươi, mà là lo lắng cho ngươi.Ngươi có biết, trong Võ Đạo và Kiếm Đạo, cái gì là khó nhất không?” Diệp Huyên lắc đầu. Tầng sáu nói: “Giữ vững bản tâm, sơ tâm bất biến!” Diệp Huyên trầm ngâm một lúc. Tầng sáu lại nói: “Lúc nãy ta quan sát cô nương kia, hình như nàng ấy đã đến giai đoạn cản trở về mặt tình cảm.Nếu như nàng ấy lĩnh hội, kiên định với võ đạo chi tâm, thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt.Còn ngươi có lẽ chính là chướng ngại lớn nhất của nàng ấy!” Diệp Huyên khẽ nhíu mày lại: “Tiền bối có ý gì?” Tầng sáu nói: “Ý ta chính là, trước mặt nàng ấy có hai con đường.Con đường thứ nhất là đoạn tình, buông bỏ hết tất cả nỗi nhớ nhung của nàng ấy đối với ngươi, lúc đó ngươi tốt hay xấu, là người hay quỷ, cũng chẳng liên quan gì đến nàng ấy, lúc đó trong lòng nàng ấy chỉ có Võ Đạo.Còn con đường thứ hai chính là định tình, nàng ấy hiểu rõ lòng mình, giữ vững tình cảm đối với ngươi, lấy tình nhập võ, lấy võ nhập đạo.Còn lúc này, có lẽ ngươi chính là nền móng Võ Đạo của nàng ấy, thậm chí địa vị của ngươi trong lòng nàng ấy còn cao hơn cả Võ Đạo!” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, người thấy nàng ấy sẽ chọn cái nào?” “Cái thứ nhất!” Tầng sáu nói: “Cái này còn phải nghĩ sao?” Diệp Huyên cực kỳ khó hiểu: “Tại sao?” Tầng sáu nói: “Vì thái độ khi nãy của ngươi!” Diệp Huyên cười mỉa: “Thái độ của ta cũng chẳng ra làm sao nhỉ?”.