Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 1524: Mọi Người Đều Sợ Bị Vạ Lây

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Việt Vô Trần gật đầu: “Ta biết! Ta đã hạ lệnh cho tất cả đệ tử Kiếm Tông ở bên ngoài quay về!”  Kiếm Tông có một vài kiếm tu đang rèn luyện bên ngoài, mà trong số những người này, có không ít cao thủ Đạo Cảnh.Chẳng qua có một vài kiếm tu đã rời Kiếm Tông khá lâu rồi, thậm chí hơn cả trăm năm, những người này còn sống hay chết vẫn còn là ẩn số!  Nhưng chỉ cần chưa chết thì những kiếm tu này chắc chắn sẽ vội vàng quay về!  Rất nhanh, Võ Vấn đưa những cao thủ Võ Viện rời đi, Kiếm Tông khôi phục lại sự yên tĩnh, đương nhiên trong lòng những kiếm tu thì không hề bình tĩnh.Kiếm Tông Bây giờ chỉ còn lại một đống hỗn loạn.Mà lần này, có thể nói Kiếm Tông đã bị tổn thất nghiêm trọng, cao thủ Đạo Cảnh chỉ còn lại sáu người, mà thứ tích góp nhiều năm của Kiếm Tông cũng mất đi một nửa.Có thể nói, Kiếm Tông bây giờ không dám tuỳ tiện thi triển kiếm trận nữa rồi.Bởi vì mỗi một kiếm trận sẽ làm tiêu hao rất rất nhiều.Lúc này, Việt Vô Trần nói: “Chôn cất những người đã hy sinh cho đáng hoàng.Ngoài ra, kể từ bây giờ, tất cả mọi người không được ra khỏi Thần Võ Thành”.Nói xong, lão nhìn thi thể Mục Phong Trần cách đó không xa, ánh mắt có chút phức tạp: “Cũng mai táng ông ta cho cẩn thận!”  Nói xong, lão quay người đi về hướng mộ kiếm.…  Sau khi cao thủ Đường tộc rời đi, cả Thần Võ Thành dần dần yên tĩnh lại nhưng cả tòa thành lại trở nên trống rỗng hoang vắng.Đại chiến Kiếm Tông và Võ Viện đã khiến một nhóm người đi hết, sau đó cao thủ Đường tộc xâm phạm lại khiến một ít người còn lại trong Thần Võ Thành rời đi.Không ai dám ở trong Thần Võ Thành!  Mọi người đều sợ bị vạ lây.…  Bên ngoài Thần Võ Thành, trong một ngọn núi.Đại tiểu thư Đường tộc ngồi xếp bằng dưới mặt đất, cách ả ta không xa là nhóm kỵ sĩ đang đứng, bên cạnh  là người mặc giáp kia.Một lúc lâu sau, đại tiểu thư Đường tộc mới mở mắt ra, ả ta đứng dậy, sau đó nhìn về hướng Thần Võ Thành với ánh mắt lạnh băng.Lão Nhạc trầm giọng: “Đại tiểu thư, bây giờ nên làm thế nào?”  Nên làm thế nào?  Đại tiểu thư Đường gia khẽ nheo mắt: “Ông cảm thấy hiện chúng ta nên làm sao?”.

Việt Vô Trần gật đầu: “Ta biết! Ta đã hạ lệnh cho tất cả đệ tử Kiếm Tông ở bên ngoài quay về!”  

Kiếm Tông có một vài kiếm tu đang rèn luyện bên ngoài, mà trong số những người này, có không ít cao thủ Đạo Cảnh.

Chẳng qua có một vài kiếm tu đã rời Kiếm Tông khá lâu rồi, thậm chí hơn cả trăm năm, những người này còn sống hay chết vẫn còn là ẩn số!  

Nhưng chỉ cần chưa chết thì những kiếm tu này chắc chắn sẽ vội vàng quay về!  

Rất nhanh, Võ Vấn đưa những cao thủ Võ Viện rời đi, Kiếm Tông khôi phục lại sự yên tĩnh, đương nhiên trong lòng những kiếm tu thì không hề bình tĩnh.

Kiếm Tông Bây giờ chỉ còn lại một đống hỗn loạn.

Mà lần này, có thể nói Kiếm Tông đã bị tổn thất nghiêm trọng, cao thủ Đạo Cảnh chỉ còn lại sáu người, mà thứ tích góp nhiều năm của Kiếm Tông cũng mất đi một nửa.

Có thể nói, Kiếm Tông bây giờ không dám tuỳ tiện thi triển kiếm trận nữa rồi.

Bởi vì mỗi một kiếm trận sẽ làm tiêu hao rất rất nhiều.

Lúc này, Việt Vô Trần nói: “Chôn cất những người đã hy sinh cho đáng hoàng.

Ngoài ra, kể từ bây giờ, tất cả mọi người không được ra khỏi Thần Võ Thành”.

Nói xong, lão nhìn thi thể Mục Phong Trần cách đó không xa, ánh mắt có chút phức tạp: “Cũng mai táng ông ta cho cẩn thận!”  

Nói xong, lão quay người đi về hướng mộ kiếm.

…  

Sau khi cao thủ Đường tộc rời đi, cả Thần Võ Thành dần dần yên tĩnh lại nhưng cả tòa thành lại trở nên trống rỗng hoang vắng.

Đại chiến Kiếm Tông và Võ Viện đã khiến một nhóm người đi hết, sau đó cao thủ Đường tộc xâm phạm lại khiến một ít người còn lại trong Thần Võ Thành rời đi.

Không ai dám ở trong Thần Võ Thành!  

Mọi người đều sợ bị vạ lây.

…  

Bên ngoài Thần Võ Thành, trong một ngọn núi.

Đại tiểu thư Đường tộc ngồi xếp bằng dưới mặt đất, cách ả ta không xa là nhóm kỵ sĩ đang đứng, bên cạnh  là người mặc giáp kia.

Một lúc lâu sau, đại tiểu thư Đường tộc mới mở mắt ra, ả ta đứng dậy, sau đó nhìn về hướng Thần Võ Thành với ánh mắt lạnh băng.

Lão Nhạc trầm giọng: “Đại tiểu thư, bây giờ nên làm thế nào?”  

Nên làm thế nào?  

Đại tiểu thư Đường gia khẽ nheo mắt: “Ông cảm thấy hiện chúng ta nên làm sao?”.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Việt Vô Trần gật đầu: “Ta biết! Ta đã hạ lệnh cho tất cả đệ tử Kiếm Tông ở bên ngoài quay về!”  Kiếm Tông có một vài kiếm tu đang rèn luyện bên ngoài, mà trong số những người này, có không ít cao thủ Đạo Cảnh.Chẳng qua có một vài kiếm tu đã rời Kiếm Tông khá lâu rồi, thậm chí hơn cả trăm năm, những người này còn sống hay chết vẫn còn là ẩn số!  Nhưng chỉ cần chưa chết thì những kiếm tu này chắc chắn sẽ vội vàng quay về!  Rất nhanh, Võ Vấn đưa những cao thủ Võ Viện rời đi, Kiếm Tông khôi phục lại sự yên tĩnh, đương nhiên trong lòng những kiếm tu thì không hề bình tĩnh.Kiếm Tông Bây giờ chỉ còn lại một đống hỗn loạn.Mà lần này, có thể nói Kiếm Tông đã bị tổn thất nghiêm trọng, cao thủ Đạo Cảnh chỉ còn lại sáu người, mà thứ tích góp nhiều năm của Kiếm Tông cũng mất đi một nửa.Có thể nói, Kiếm Tông bây giờ không dám tuỳ tiện thi triển kiếm trận nữa rồi.Bởi vì mỗi một kiếm trận sẽ làm tiêu hao rất rất nhiều.Lúc này, Việt Vô Trần nói: “Chôn cất những người đã hy sinh cho đáng hoàng.Ngoài ra, kể từ bây giờ, tất cả mọi người không được ra khỏi Thần Võ Thành”.Nói xong, lão nhìn thi thể Mục Phong Trần cách đó không xa, ánh mắt có chút phức tạp: “Cũng mai táng ông ta cho cẩn thận!”  Nói xong, lão quay người đi về hướng mộ kiếm.…  Sau khi cao thủ Đường tộc rời đi, cả Thần Võ Thành dần dần yên tĩnh lại nhưng cả tòa thành lại trở nên trống rỗng hoang vắng.Đại chiến Kiếm Tông và Võ Viện đã khiến một nhóm người đi hết, sau đó cao thủ Đường tộc xâm phạm lại khiến một ít người còn lại trong Thần Võ Thành rời đi.Không ai dám ở trong Thần Võ Thành!  Mọi người đều sợ bị vạ lây.…  Bên ngoài Thần Võ Thành, trong một ngọn núi.Đại tiểu thư Đường tộc ngồi xếp bằng dưới mặt đất, cách ả ta không xa là nhóm kỵ sĩ đang đứng, bên cạnh  là người mặc giáp kia.Một lúc lâu sau, đại tiểu thư Đường tộc mới mở mắt ra, ả ta đứng dậy, sau đó nhìn về hướng Thần Võ Thành với ánh mắt lạnh băng.Lão Nhạc trầm giọng: “Đại tiểu thư, bây giờ nên làm thế nào?”  Nên làm thế nào?  Đại tiểu thư Đường gia khẽ nheo mắt: “Ông cảm thấy hiện chúng ta nên làm sao?”.

Chương 1524: Mọi Người Đều Sợ Bị Vạ Lây