Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 1554: Nhất Kiếm Vô Lượng!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đường Thanh hờ hững nói: “Ngươi đưa ta theo chỉ khiến tình cảnh của mình càng phiền phức hơn thôi”.Diệp Huyên lắc đầu: “Có cô hay không, tình cảnh của ta vẫn sẽ rất phiền phức”.Đường Thanh nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, ngươi thông minh hơn người, nếu chịu từ bỏ bảo vật này, ngươi…” Diệp Huyên cười ngắt lời: “Đường Thanh cô nương, dù bảo vật này không phải của ta, nhưng trước mắt thì nó đúng là của ta, các ngươi cướp đồ của ta còn ra vẻ nói muốn tốt cho ta, có phải mặt dày quá rồi không? Thứ hai, ta cũng nói với cô rồi, thứ này không phải ta không muốn đưa ra, mà là nó bây giờ đã gắn liền với ta, ta muốn đưa ra, nó cũng không chịu!” Đường Thanh nhìn Diệp Huyên: “Vậy ngươi định thế nào, đối đầu với cả thế giới à?” Diệp Huyên lắc đầu: “Đây không phải mong muốn của ta, nếu cả thế giới muốn đối đầu với ta thì ta cũng hết cách, nên giết thì giết, nên chạy thì chạy!” Mí mắt Đường Thanh giật giật: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi từng giết Đường tộc ta ư? Ngươi từng giết Liên Minh Trật Tự ư? Ngươi từng giết Yêu tộc ư?” Diệp Huyên nhún vai: “Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm gì? Đầu hàng? Cầu xin các ngươi bỏ qua cho ta à?” Thật ra không phải hắn không muốn từ bỏ tháp Giới Ngục.Mà bây giờ tháp này đã đi theo hắn, nối liền với thần hồn của hắn, nếu tháp này không tự nguyện giải trừ liên kết với hắn, một khi nó xảy ra chuyện gì, hắn sẽ là người chết đầu tiên! Vả lại bây giờ đây là đồ của Diệp Huyên hắn, tại sao hắn phải giao ra chứ? Hơn nữa nếu giao ra thì người ta sẽ bỏ qua cho hắn à? Không! Chưa chắc những người này sẽ bỏ qua cho hắn! Hắn càng chịu thua thì sẽ chết càng nhanh! Bây giờ có tháp, coi như có một lá bài tẩy, ít nhất lúc không đánh lại còn có thể lấy mạng đổi mạng.Nhưng một khi giao ra, khi đó không đánh lại thì chỉ có thể chờ chết! Có chết cũng không được giao ra! Liều mạng, đánh cược một lần, mọi thứ đều có khả năng! Đường Thanh nhìn Diệp Huyên, không nói gì.Diệp Huyên bấm tay một cái, một cái đùi gà bay đến trước mặt Đường Thanh, ả ta cũng không khách sáo, cầm lên ăn ngay.Sau khi ăn xong, Diệp Huyên tựa lên đại thụ, hắn thầm hỏi: “Tiền bối, phải làm thế nào mới có thể mở tầng bảy?” Bây giờ hắn rất muốn có được võ học có một không hai ở tầng bảy kia! Nhất Kiếm Vô Lượng! Nếu lấy được võ học đó, năng lực tự vệ của hắn sẽ tăng lên rất nhiều!.
Đường Thanh hờ hững nói: “Ngươi đưa ta theo chỉ khiến tình cảnh của mình càng phiền phức hơn thôi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Có cô hay không, tình cảnh của ta vẫn sẽ rất phiền phức”.
Đường Thanh nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, ngươi thông minh hơn người, nếu chịu từ bỏ bảo vật này, ngươi…”
Diệp Huyên cười ngắt lời: “Đường Thanh cô nương, dù bảo vật này không phải của ta, nhưng trước mắt thì nó đúng là của ta, các ngươi cướp đồ của ta còn ra vẻ nói muốn tốt cho ta, có phải mặt dày quá rồi không? Thứ hai, ta cũng nói với cô rồi, thứ này không phải ta không muốn đưa ra, mà là nó bây giờ đã gắn liền với ta, ta muốn đưa ra, nó cũng không chịu!”
Đường Thanh nhìn Diệp Huyên: “Vậy ngươi định thế nào, đối đầu với cả thế giới à?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Đây không phải mong muốn của ta, nếu cả thế giới muốn đối đầu với ta thì ta cũng hết cách, nên giết thì giết, nên chạy thì chạy!”
Mí mắt Đường Thanh giật giật: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi từng giết Đường tộc ta ư? Ngươi từng giết Liên Minh Trật Tự ư? Ngươi từng giết Yêu tộc ư?”
Diệp Huyên nhún vai: “Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm gì? Đầu hàng? Cầu xin các ngươi bỏ qua cho ta à?”
Thật ra không phải hắn không muốn từ bỏ tháp Giới Ngục.
Mà bây giờ tháp này đã đi theo hắn, nối liền với thần hồn của hắn, nếu tháp này không tự nguyện giải trừ liên kết với hắn, một khi nó xảy ra chuyện gì, hắn sẽ là người chết đầu tiên!
Vả lại bây giờ đây là đồ của Diệp Huyên hắn, tại sao hắn phải giao ra chứ?
Hơn nữa nếu giao ra thì người ta sẽ bỏ qua cho hắn à?
Không!
Chưa chắc những người này sẽ bỏ qua cho hắn!
Hắn càng chịu thua thì sẽ chết càng nhanh!
Bây giờ có tháp, coi như có một lá bài tẩy, ít nhất lúc không đánh lại còn có thể lấy mạng đổi mạng.
Nhưng một khi giao ra, khi đó không đánh lại thì chỉ có thể chờ chết!
Có chết cũng không được giao ra!
Liều mạng, đánh cược một lần, mọi thứ đều có khả năng!
Đường Thanh nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên bấm tay một cái, một cái đùi gà bay đến trước mặt Đường Thanh, ả ta cũng không khách sáo, cầm lên ăn ngay.
Sau khi ăn xong, Diệp Huyên tựa lên đại thụ, hắn thầm hỏi: “Tiền bối, phải làm thế nào mới có thể mở tầng bảy?”
Bây giờ hắn rất muốn có được võ học có một không hai ở tầng bảy kia!
Nhất Kiếm Vô Lượng!
Nếu lấy được võ học đó, năng lực tự vệ của hắn sẽ tăng lên rất nhiều!.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đường Thanh hờ hững nói: “Ngươi đưa ta theo chỉ khiến tình cảnh của mình càng phiền phức hơn thôi”.Diệp Huyên lắc đầu: “Có cô hay không, tình cảnh của ta vẫn sẽ rất phiền phức”.Đường Thanh nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, ngươi thông minh hơn người, nếu chịu từ bỏ bảo vật này, ngươi…” Diệp Huyên cười ngắt lời: “Đường Thanh cô nương, dù bảo vật này không phải của ta, nhưng trước mắt thì nó đúng là của ta, các ngươi cướp đồ của ta còn ra vẻ nói muốn tốt cho ta, có phải mặt dày quá rồi không? Thứ hai, ta cũng nói với cô rồi, thứ này không phải ta không muốn đưa ra, mà là nó bây giờ đã gắn liền với ta, ta muốn đưa ra, nó cũng không chịu!” Đường Thanh nhìn Diệp Huyên: “Vậy ngươi định thế nào, đối đầu với cả thế giới à?” Diệp Huyên lắc đầu: “Đây không phải mong muốn của ta, nếu cả thế giới muốn đối đầu với ta thì ta cũng hết cách, nên giết thì giết, nên chạy thì chạy!” Mí mắt Đường Thanh giật giật: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi từng giết Đường tộc ta ư? Ngươi từng giết Liên Minh Trật Tự ư? Ngươi từng giết Yêu tộc ư?” Diệp Huyên nhún vai: “Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm gì? Đầu hàng? Cầu xin các ngươi bỏ qua cho ta à?” Thật ra không phải hắn không muốn từ bỏ tháp Giới Ngục.Mà bây giờ tháp này đã đi theo hắn, nối liền với thần hồn của hắn, nếu tháp này không tự nguyện giải trừ liên kết với hắn, một khi nó xảy ra chuyện gì, hắn sẽ là người chết đầu tiên! Vả lại bây giờ đây là đồ của Diệp Huyên hắn, tại sao hắn phải giao ra chứ? Hơn nữa nếu giao ra thì người ta sẽ bỏ qua cho hắn à? Không! Chưa chắc những người này sẽ bỏ qua cho hắn! Hắn càng chịu thua thì sẽ chết càng nhanh! Bây giờ có tháp, coi như có một lá bài tẩy, ít nhất lúc không đánh lại còn có thể lấy mạng đổi mạng.Nhưng một khi giao ra, khi đó không đánh lại thì chỉ có thể chờ chết! Có chết cũng không được giao ra! Liều mạng, đánh cược một lần, mọi thứ đều có khả năng! Đường Thanh nhìn Diệp Huyên, không nói gì.Diệp Huyên bấm tay một cái, một cái đùi gà bay đến trước mặt Đường Thanh, ả ta cũng không khách sáo, cầm lên ăn ngay.Sau khi ăn xong, Diệp Huyên tựa lên đại thụ, hắn thầm hỏi: “Tiền bối, phải làm thế nào mới có thể mở tầng bảy?” Bây giờ hắn rất muốn có được võ học có một không hai ở tầng bảy kia! Nhất Kiếm Vô Lượng! Nếu lấy được võ học đó, năng lực tự vệ của hắn sẽ tăng lên rất nhiều!.