Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 1819: Chưởng Đạo Cảnh Đỉnh Cao!

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đôi mắt của đối phương cuối cùng cũng nhìn sang hắn.Tay nàng ấy di chuyển trên không trung, vẽ ra một chữ phiền rồi cất bước đi sang chỗ khác.Diệp Huyên vội đuổi theo: “Triệu cô nương à, xem một mình thì tẻ nhạt lắm, để ta xem cùng cô nhé!"Triệu Mục: “...”Đúng lúc ấy, một tiếng nổ vang lên từ dưới tường thành, một bóng người cũng theo đó bay ngược về sau.Lần này chính là Lâm Thiếu Bạch!Thiết Ngưu mở miệng rống lên, giẫm mạnh chân xuống, vồ về phía trước như con thú hoang xổ lồng.Lâm Thiếu Bạch không khỏi nhíu mày, nắm chặt tay lại, không gian trước mặt hắn lập tức xếp chồng lên thành từng tầng.Cú lao vọt đến của Thiết Ngưu gây ra tiếng nổ đinh tai thứ hai, khiến bức tường không gian cũng chấn động.Sau một giây lặng phắc, lớp không gian ấy lập tức vỡ nát, một luồng sức mạnh kh ủng bố hất Lâm Thiếu Bạch bay đi thêm trăm trượng.Khi hắn ta vừa gắng gượng đứng lại, Thiết Ngưu và nắm đấm của y lại đuổi đến với sức mạnh đủ sức xé rách không gian.Lâm Thiếu Bạch nheo mắt lại, đan hai tay lại trước ngực rồi tung ra.Ruỳnh!Hắn ta bị đẩy đi thêm trăm trượng nữa mới dừng lại, khi ấy hai cánh tay đã nát bươm, máu tươi trào ra khỏi khóe môi.Tiếng reo hò bùng lên từ phía trên tường thành.Cách đó không xa, Nam Cung Uyển đứng bên cạnh Thần chủ khẽ lên tiếng: “Thần lực Thiên Thần của người này...!không ngờ lại là hạt giống tốt, đáng tiếc lại không biết sử dụng, bằng không có thể góp tên vào năm hạng đầu ở bảng Thần Võ Thần Quốc ta”.Người đàn ông áo đen kế bên cũng nói: “Bệ hạ, hãy để thần đi”.Thần chủ lắc đầu: “Hắn ta chưa đủ tư cách”.Vừa dứt lời, một thiếu niên khác đã xuất hiện trước mặt Thiết Ngưu, chậm rãi mở miệng: “Lâm Hoan, thứ năm bảng Thần Võ”."Thiết Ngưu”, đôi tay Thiết Ngưu chậm rãi siết lại.Lâm Hoan gật đầu rồi thoắt cái đã biến mất, không gian bốn phía dần dần vỡ vụn.Sở chân nhân trong hư không cũng biến sắc.Chưởng Đạo Cảnh đỉnh cao!Vẻ mặt Thiết Ngưu cũng trở nên nghiêm trọng, không dám khinh thường, nhanh chóng giẫm chân tung ra một quyền như núi lửa bùng nổ.Uỳnh!Không gian quanh y vỡ nát như sứ vụn, trở thành một mảng đen đặc đang không ngừng có tiếng nổ vang lên phía trong, vừa khôi phục đã tiếp tục vỡ ra..

Đôi mắt của đối phương cuối cùng cũng nhìn sang hắn.

Tay nàng ấy di chuyển trên không trung, vẽ ra một chữ phiền rồi cất bước đi sang chỗ khác.

Diệp Huyên vội đuổi theo: “Triệu cô nương à, xem một mình thì tẻ nhạt lắm, để ta xem cùng cô nhé!"

Triệu Mục: “...”

Đúng lúc ấy, một tiếng nổ vang lên từ dưới tường thành, một bóng người cũng theo đó bay ngược về sau.

Lần này chính là Lâm Thiếu Bạch!

Thiết Ngưu mở miệng rống lên, giẫm mạnh chân xuống, vồ về phía trước như con thú hoang xổ lồng.

Lâm Thiếu Bạch không khỏi nhíu mày, nắm chặt tay lại, không gian trước mặt hắn lập tức xếp chồng lên thành từng tầng.

Cú lao vọt đến của Thiết Ngưu gây ra tiếng nổ đinh tai thứ hai, khiến bức tường không gian cũng chấn động.

Sau một giây lặng phắc, lớp không gian ấy lập tức vỡ nát, một luồng sức mạnh kh ủng bố hất Lâm Thiếu Bạch bay đi thêm trăm trượng.

Khi hắn ta vừa gắng gượng đứng lại, Thiết Ngưu và nắm đấm của y lại đuổi đến với sức mạnh đủ sức xé rách không gian.

Lâm Thiếu Bạch nheo mắt lại, đan hai tay lại trước ngực rồi tung ra.

Ruỳnh!

Hắn ta bị đẩy đi thêm trăm trượng nữa mới dừng lại, khi ấy hai cánh tay đã nát bươm, máu tươi trào ra khỏi khóe môi.

Tiếng reo hò bùng lên từ phía trên tường thành.

Cách đó không xa, Nam Cung Uyển đứng bên cạnh Thần chủ khẽ lên tiếng: “Thần lực Thiên Thần của người này...!không ngờ lại là hạt giống tốt, đáng tiếc lại không biết sử dụng, bằng không có thể góp tên vào năm hạng đầu ở bảng Thần Võ Thần Quốc ta”.

Người đàn ông áo đen kế bên cũng nói: “Bệ hạ, hãy để thần đi”.

Thần chủ lắc đầu: “Hắn ta chưa đủ tư cách”.

Vừa dứt lời, một thiếu niên khác đã xuất hiện trước mặt Thiết Ngưu, chậm rãi mở miệng: “Lâm Hoan, thứ năm bảng Thần Võ”.

"Thiết Ngưu”, đôi tay Thiết Ngưu chậm rãi siết lại.

Lâm Hoan gật đầu rồi thoắt cái đã biến mất, không gian bốn phía dần dần vỡ vụn.

Sở chân nhân trong hư không cũng biến sắc.

Chưởng Đạo Cảnh đỉnh cao!

Vẻ mặt Thiết Ngưu cũng trở nên nghiêm trọng, không dám khinh thường, nhanh chóng giẫm chân tung ra một quyền như núi lửa bùng nổ.

Uỳnh!

Không gian quanh y vỡ nát như sứ vụn, trở thành một mảng đen đặc đang không ngừng có tiếng nổ vang lên phía trong, vừa khôi phục đã tiếp tục vỡ ra..

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đôi mắt của đối phương cuối cùng cũng nhìn sang hắn.Tay nàng ấy di chuyển trên không trung, vẽ ra một chữ phiền rồi cất bước đi sang chỗ khác.Diệp Huyên vội đuổi theo: “Triệu cô nương à, xem một mình thì tẻ nhạt lắm, để ta xem cùng cô nhé!"Triệu Mục: “...”Đúng lúc ấy, một tiếng nổ vang lên từ dưới tường thành, một bóng người cũng theo đó bay ngược về sau.Lần này chính là Lâm Thiếu Bạch!Thiết Ngưu mở miệng rống lên, giẫm mạnh chân xuống, vồ về phía trước như con thú hoang xổ lồng.Lâm Thiếu Bạch không khỏi nhíu mày, nắm chặt tay lại, không gian trước mặt hắn lập tức xếp chồng lên thành từng tầng.Cú lao vọt đến của Thiết Ngưu gây ra tiếng nổ đinh tai thứ hai, khiến bức tường không gian cũng chấn động.Sau một giây lặng phắc, lớp không gian ấy lập tức vỡ nát, một luồng sức mạnh kh ủng bố hất Lâm Thiếu Bạch bay đi thêm trăm trượng.Khi hắn ta vừa gắng gượng đứng lại, Thiết Ngưu và nắm đấm của y lại đuổi đến với sức mạnh đủ sức xé rách không gian.Lâm Thiếu Bạch nheo mắt lại, đan hai tay lại trước ngực rồi tung ra.Ruỳnh!Hắn ta bị đẩy đi thêm trăm trượng nữa mới dừng lại, khi ấy hai cánh tay đã nát bươm, máu tươi trào ra khỏi khóe môi.Tiếng reo hò bùng lên từ phía trên tường thành.Cách đó không xa, Nam Cung Uyển đứng bên cạnh Thần chủ khẽ lên tiếng: “Thần lực Thiên Thần của người này...!không ngờ lại là hạt giống tốt, đáng tiếc lại không biết sử dụng, bằng không có thể góp tên vào năm hạng đầu ở bảng Thần Võ Thần Quốc ta”.Người đàn ông áo đen kế bên cũng nói: “Bệ hạ, hãy để thần đi”.Thần chủ lắc đầu: “Hắn ta chưa đủ tư cách”.Vừa dứt lời, một thiếu niên khác đã xuất hiện trước mặt Thiết Ngưu, chậm rãi mở miệng: “Lâm Hoan, thứ năm bảng Thần Võ”."Thiết Ngưu”, đôi tay Thiết Ngưu chậm rãi siết lại.Lâm Hoan gật đầu rồi thoắt cái đã biến mất, không gian bốn phía dần dần vỡ vụn.Sở chân nhân trong hư không cũng biến sắc.Chưởng Đạo Cảnh đỉnh cao!Vẻ mặt Thiết Ngưu cũng trở nên nghiêm trọng, không dám khinh thường, nhanh chóng giẫm chân tung ra một quyền như núi lửa bùng nổ.Uỳnh!Không gian quanh y vỡ nát như sứ vụn, trở thành một mảng đen đặc đang không ngừng có tiếng nổ vang lên phía trong, vừa khôi phục đã tiếp tục vỡ ra..

Chương 1819: Chưởng Đạo Cảnh Đỉnh Cao!