Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 1905: Chắc Chắn Là Quá Tự Tin!

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Võ sư!Cố Trường Võ này cũng không phải võ sư bình thường, ông ấy là võ sư của tất cả quân đội Thần Quốc, bao gồm cả Thần Võ quân thần bí nhất và Ám Vệ quân của Thần Quốc!Quan trọng nhất là ông ấy cũng là một trong những người thầy của Tiểu Thất!AdvertisementThủy Nguyên Đế liếc nhìn Cố Trường Võ: "Sang nơi khác đi!"Vừa nói xong, lão đã biến mất không thấy đâu.Cố Trường Võ nhìn cô gái tóc trắng ở cách đó không xa: "Bệ hạ nên cẩn thận".Nói xong, ông ấy cũng biến mất.Xung quanh chỉ còn lại ba người.Diệp Huyên, Tiểu Thất và cô gái tóc trắng.Cô gái tóc trắng vẫn treo nụ cười nhạt, nàng ta nhìn Diệp Huyên: "Tiếp hai chiêu?"Diệp Huyên trầm mặc.Cô gái tóc trắng cười nói: "Không dám?"Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Có phải ngươi thấy ta dễ ức hiếp lắm đúng không?"Cô gái tóc trắng gật đầu: "Đúng vậy!"Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Sang nơi khác đánh?"Cô gái tóc trắng cười hỏi: "Đến đâu?"Diệp Huyên đáp: "Vào tháp của ta đánh đi! Ta đảm bảo không đánh chết ngươi!"Tiểu Thất: "! "Vào tháp đánh!Cô gái tóc trắng đột nhiên cười ha ha: “Diệp Huyên, ngươi đúng là không biết xấu hổ!”Nói đến đây, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Nhưng ta bằng lòng vào tháp với ngươi”.Vào tháp!Diệp Huyên trầm ngâm một lúc.Hắn không ngờ rằng, cô gái tóc trắng này lại thật sự bằng lòng vào trong tháp với hắn,Là đối phương quá tự tin hay quá ngạo mạn!Chắc chắn là quá tự tin!Bởi vì cô gái tóc trắng này xem ra cũng không giống với một kẻ ngu dốt cho lắm..

Võ sư!Cố Trường Võ này cũng không phải võ sư bình thường, ông ấy là võ sư của tất cả quân đội Thần Quốc, bao gồm cả Thần Võ quân thần bí nhất và Ám Vệ quân của Thần Quốc!Quan trọng nhất là ông ấy cũng là một trong những người thầy của Tiểu Thất!AdvertisementThủy Nguyên Đế liếc nhìn Cố Trường Võ: "Sang nơi khác đi!"Vừa nói xong, lão đã biến mất không thấy đâu.

Cố Trường Võ nhìn cô gái tóc trắng ở cách đó không xa: "Bệ hạ nên cẩn thận".

Nói xong, ông ấy cũng biến mất.

Xung quanh chỉ còn lại ba người.

Diệp Huyên, Tiểu Thất và cô gái tóc trắng.

Cô gái tóc trắng vẫn treo nụ cười nhạt, nàng ta nhìn Diệp Huyên: "Tiếp hai chiêu?"Diệp Huyên trầm mặc.

Cô gái tóc trắng cười nói: "Không dám?"Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Có phải ngươi thấy ta dễ ức hiếp lắm đúng không?"Cô gái tóc trắng gật đầu: "Đúng vậy!"Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Sang nơi khác đánh?"Cô gái tóc trắng cười hỏi: "Đến đâu?"Diệp Huyên đáp: "Vào tháp của ta đánh đi! Ta đảm bảo không đánh chết ngươi!"Tiểu Thất: "! "Vào tháp đánh!Cô gái tóc trắng đột nhiên cười ha ha: “Diệp Huyên, ngươi đúng là không biết xấu hổ!”Nói đến đây, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Nhưng ta bằng lòng vào tháp với ngươi”.

Vào tháp!Diệp Huyên trầm ngâm một lúc.

Hắn không ngờ rằng, cô gái tóc trắng này lại thật sự bằng lòng vào trong tháp với hắn,Là đối phương quá tự tin hay quá ngạo mạn!Chắc chắn là quá tự tin!Bởi vì cô gái tóc trắng này xem ra cũng không giống với một kẻ ngu dốt cho lắm.

.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Võ sư!Cố Trường Võ này cũng không phải võ sư bình thường, ông ấy là võ sư của tất cả quân đội Thần Quốc, bao gồm cả Thần Võ quân thần bí nhất và Ám Vệ quân của Thần Quốc!Quan trọng nhất là ông ấy cũng là một trong những người thầy của Tiểu Thất!AdvertisementThủy Nguyên Đế liếc nhìn Cố Trường Võ: "Sang nơi khác đi!"Vừa nói xong, lão đã biến mất không thấy đâu.Cố Trường Võ nhìn cô gái tóc trắng ở cách đó không xa: "Bệ hạ nên cẩn thận".Nói xong, ông ấy cũng biến mất.Xung quanh chỉ còn lại ba người.Diệp Huyên, Tiểu Thất và cô gái tóc trắng.Cô gái tóc trắng vẫn treo nụ cười nhạt, nàng ta nhìn Diệp Huyên: "Tiếp hai chiêu?"Diệp Huyên trầm mặc.Cô gái tóc trắng cười nói: "Không dám?"Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Có phải ngươi thấy ta dễ ức hiếp lắm đúng không?"Cô gái tóc trắng gật đầu: "Đúng vậy!"Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Sang nơi khác đánh?"Cô gái tóc trắng cười hỏi: "Đến đâu?"Diệp Huyên đáp: "Vào tháp của ta đánh đi! Ta đảm bảo không đánh chết ngươi!"Tiểu Thất: "! "Vào tháp đánh!Cô gái tóc trắng đột nhiên cười ha ha: “Diệp Huyên, ngươi đúng là không biết xấu hổ!”Nói đến đây, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Nhưng ta bằng lòng vào tháp với ngươi”.Vào tháp!Diệp Huyên trầm ngâm một lúc.Hắn không ngờ rằng, cô gái tóc trắng này lại thật sự bằng lòng vào trong tháp với hắn,Là đối phương quá tự tin hay quá ngạo mạn!Chắc chắn là quá tự tin!Bởi vì cô gái tóc trắng này xem ra cũng không giống với một kẻ ngu dốt cho lắm..

Chương 1905: Chắc Chắn Là Quá Tự Tin!