Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 1910: Một Chiêu Kiếm Rất Nhẹ Nhàng!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô gái tóc trắng lạnh lùng nói: “Ta không tu luyện, khác nào để mặc loài người các ngươi xâu xé?”Tiểu Thất nói: “Loài người không tu luyện thì cũng sẽ bị các ngươi xâu xé”.Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía cô gái tóc trắng: “Ta là loài người, ta là Thần chủ của Thần Quốc, ta chiến đấu vì con dân của Thần Quốc, cũng đứng về phía loài người!”AdvertisementDứt lời, nàng ta đột nhiên rút kiếm.Xoẹt!Một đường kiếm khí chợt lóe lên.Trong phút chốc, cơ thể của cô gái tóc trắng bỗng trở nên hư ảo.Nhưng ngay sau đó, cơ thể hư ảo đó lại ngưng kết lại.Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất, đang định nói gì đó thì Tiểu Thất bỗng xuất kiếm.Kiếm vụt qua khoảng không, cơ thể cô gái tóc trắng lập tức bị chém làm hai, nhưng sau đó lại ngưng kết lại!Tiểu Thất dừng lại.Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất, vừa cười vừa nói: “Thật ra ngươi nói không sai! Lập trường của chúng ta không giống nhau! Ta có thể nói cho ngươi biết, đợi đến khi tiêu diệt ngươi xong, ta sẽ chỉnh đốn lại vũ trụ hỗn độn này.Lúc đó, ta muốn vũ trụ hỗn độn này không còn loài người, loài người thật sự quá đáng ghét!”Tiểu Thất nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi cần phải giết ta trước đã!”Cô gái tóc trắng gật đầu: “Chắc chắn phải giết ngươi! Ngươi là người đáng ghét nhất!”Dứt lời, hai tay nàng ta hợp lại, trong giây lát, không gian trước mặt nàng ta bị xé nứt ra.Không lâu sau, một bàn tay khổng lồ đen sì vồ ra từ trong không gian bị nứt ra đó.Gương mặt Tiểu Thất không chút cảm xúc, nàng ta giơ tay lên xuất kiếm.Một chiêu kiếm rất nhẹ nhàng!Nhưng chiêu kiếm này đã chém nát bàn tay khổng lồ kia.Cùng lúc đó, một đường kiếm khí lập tức xuyên qua giữa lông mày của cô gái tóc trắng.Xoẹt!Sau khi kiếm khí xuyên qua giữa lông mày của cô gái tóc trắng thì vẫn chưa dừng lại.Nó phá vỡ khoảng không, rất nhanh đã biến mất ở nơi tận cùng của tinh không.Mà lúc này, cơ thể của cô gái tóc trắng đã từ hư ảo rồi lại ngưng tụ lại.Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, người con gái này không thể gi3t chết được sao?”Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất, cười nói: “Ta chính là Thiên Đạo của nơi đây, chỉ cần vũ trụ này chưa diệt thì ta cũng sẽ không chết! Dù cho Kiếm đạo của ngươi thần thông thì ngươi cũng không thể gi3t chết được ta, ngươi hiểu chứ?”.
Cô gái tóc trắng lạnh lùng nói: “Ta không tu luyện, khác nào để mặc loài người các ngươi xâu xé?”Tiểu Thất nói: “Loài người không tu luyện thì cũng sẽ bị các ngươi xâu xé”.
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía cô gái tóc trắng: “Ta là loài người, ta là Thần chủ của Thần Quốc, ta chiến đấu vì con dân của Thần Quốc, cũng đứng về phía loài người!”AdvertisementDứt lời, nàng ta đột nhiên rút kiếm.
Xoẹt!Một đường kiếm khí chợt lóe lên.
Trong phút chốc, cơ thể của cô gái tóc trắng bỗng trở nên hư ảo.
Nhưng ngay sau đó, cơ thể hư ảo đó lại ngưng kết lại.
Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất, đang định nói gì đó thì Tiểu Thất bỗng xuất kiếm.
Kiếm vụt qua khoảng không, cơ thể cô gái tóc trắng lập tức bị chém làm hai, nhưng sau đó lại ngưng kết lại!Tiểu Thất dừng lại.
Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất, vừa cười vừa nói: “Thật ra ngươi nói không sai! Lập trường của chúng ta không giống nhau! Ta có thể nói cho ngươi biết, đợi đến khi tiêu diệt ngươi xong, ta sẽ chỉnh đốn lại vũ trụ hỗn độn này.
Lúc đó, ta muốn vũ trụ hỗn độn này không còn loài người, loài người thật sự quá đáng ghét!”Tiểu Thất nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi cần phải giết ta trước đã!”Cô gái tóc trắng gật đầu: “Chắc chắn phải giết ngươi! Ngươi là người đáng ghét nhất!”Dứt lời, hai tay nàng ta hợp lại, trong giây lát, không gian trước mặt nàng ta bị xé nứt ra.
Không lâu sau, một bàn tay khổng lồ đen sì vồ ra từ trong không gian bị nứt ra đó.
Gương mặt Tiểu Thất không chút cảm xúc, nàng ta giơ tay lên xuất kiếm.
Một chiêu kiếm rất nhẹ nhàng!Nhưng chiêu kiếm này đã chém nát bàn tay khổng lồ kia.
Cùng lúc đó, một đường kiếm khí lập tức xuyên qua giữa lông mày của cô gái tóc trắng.
Xoẹt!Sau khi kiếm khí xuyên qua giữa lông mày của cô gái tóc trắng thì vẫn chưa dừng lại.
Nó phá vỡ khoảng không, rất nhanh đã biến mất ở nơi tận cùng của tinh không.
Mà lúc này, cơ thể của cô gái tóc trắng đã từ hư ảo rồi lại ngưng tụ lại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, người con gái này không thể gi3t chết được sao?”Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất, cười nói: “Ta chính là Thiên Đạo của nơi đây, chỉ cần vũ trụ này chưa diệt thì ta cũng sẽ không chết! Dù cho Kiếm đạo của ngươi thần thông thì ngươi cũng không thể gi3t chết được ta, ngươi hiểu chứ?”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô gái tóc trắng lạnh lùng nói: “Ta không tu luyện, khác nào để mặc loài người các ngươi xâu xé?”Tiểu Thất nói: “Loài người không tu luyện thì cũng sẽ bị các ngươi xâu xé”.Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía cô gái tóc trắng: “Ta là loài người, ta là Thần chủ của Thần Quốc, ta chiến đấu vì con dân của Thần Quốc, cũng đứng về phía loài người!”AdvertisementDứt lời, nàng ta đột nhiên rút kiếm.Xoẹt!Một đường kiếm khí chợt lóe lên.Trong phút chốc, cơ thể của cô gái tóc trắng bỗng trở nên hư ảo.Nhưng ngay sau đó, cơ thể hư ảo đó lại ngưng kết lại.Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất, đang định nói gì đó thì Tiểu Thất bỗng xuất kiếm.Kiếm vụt qua khoảng không, cơ thể cô gái tóc trắng lập tức bị chém làm hai, nhưng sau đó lại ngưng kết lại!Tiểu Thất dừng lại.Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất, vừa cười vừa nói: “Thật ra ngươi nói không sai! Lập trường của chúng ta không giống nhau! Ta có thể nói cho ngươi biết, đợi đến khi tiêu diệt ngươi xong, ta sẽ chỉnh đốn lại vũ trụ hỗn độn này.Lúc đó, ta muốn vũ trụ hỗn độn này không còn loài người, loài người thật sự quá đáng ghét!”Tiểu Thất nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi cần phải giết ta trước đã!”Cô gái tóc trắng gật đầu: “Chắc chắn phải giết ngươi! Ngươi là người đáng ghét nhất!”Dứt lời, hai tay nàng ta hợp lại, trong giây lát, không gian trước mặt nàng ta bị xé nứt ra.Không lâu sau, một bàn tay khổng lồ đen sì vồ ra từ trong không gian bị nứt ra đó.Gương mặt Tiểu Thất không chút cảm xúc, nàng ta giơ tay lên xuất kiếm.Một chiêu kiếm rất nhẹ nhàng!Nhưng chiêu kiếm này đã chém nát bàn tay khổng lồ kia.Cùng lúc đó, một đường kiếm khí lập tức xuyên qua giữa lông mày của cô gái tóc trắng.Xoẹt!Sau khi kiếm khí xuyên qua giữa lông mày của cô gái tóc trắng thì vẫn chưa dừng lại.Nó phá vỡ khoảng không, rất nhanh đã biến mất ở nơi tận cùng của tinh không.Mà lúc này, cơ thể của cô gái tóc trắng đã từ hư ảo rồi lại ngưng tụ lại.Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, người con gái này không thể gi3t chết được sao?”Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất, cười nói: “Ta chính là Thiên Đạo của nơi đây, chỉ cần vũ trụ này chưa diệt thì ta cũng sẽ không chết! Dù cho Kiếm đạo của ngươi thần thông thì ngươi cũng không thể gi3t chết được ta, ngươi hiểu chứ?”.