Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 2050: “địa Ngục”

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mà ngay lúc ấy, đột nhiên mặt gương lại vỡ tung, bà lão lại lùi ra sau!Diệp Huyên: “…”Ở phía xa, sắc mặt bà lão vô cùng khó coi: “Không thể nào… Tuyệt đối không thể…”AdvertisementNói đến đây, bà ta nhìn sang Diệp Huyên: “Cho dù ngươi là Nhân Vương chuyển thế thì cũng không thể huỷ diệt được gương Vãng Sinh này!”Diệp Huyên ngẫm nghĩ một chập lại nói: “Cũng có thể ta còn lợi hại hơn Nhân Vương này nữa!”Bà lão tức giận nói: “Xấc xược! Trong vũ trụ Tứ Duy, trong lịch sử Nhân Tộc thì Nhân Vương chính là người mạnh nhất, ngươi…”Nói đến đây, dường như bà ta nghĩ đến gì đó, đồng tử chợt co lại: “Ngươi không phải người của vũ trụ Tứ Duy!”Diệp Huyên có chút bất đắc dĩ: “Ta cũng không biết!”Bà lão nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Năm đó Nhân Vương Hi đã từng tiếp xúc với người của Ngũ Duy!”Diệp Huyên chợt ngây người: “Từng tiếp xúc với người của Ngũ Duy?”Bà lão gật đầu: “Nhân Vương Hi…”Nói đến đó bà ta chợt dừng lại một chập, sau lại nói: “Hai người các ngươi đều không đơn giản!”Diệp Huyên do dự một chập, sau đó nói: “Tiền bối, ngươi có thứ gì thừa kế cần truyền lại không?”Bà lão nhìn Diệp Huyên, hắn chân thành nói: “Nếu tiền bối cần thì ta nhất định sẽ không từ việc nghĩa!”Tiểu Thất đột nhiên kéo nhẹ ống tay áo Diệp Huyên: “Phải tinh tế một chút chứ!”Diệp Huyên: “…”Bà lão liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi biết ta là ai không?”Diệp Huyên lắc đầu, hỏi: “Tiền bối là?”Bà lão quay người chỉ về phía gần đó, ở đó có một cách cổng đen ngòm.Mà trên cửa có hai ký tự màu đen rất lớn: Địa Ngục!“Địa Ngục?”Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Đó là gì?”Bà lão lạnh giọng đáp: “Năm đó, Nhân Vương Hi không chỉ thiết lập văn mình Nhân Tộc và đủ các quy chế Nhân Tộc, mà còn xây dựng quy chế luân hồi, loài người sinh lão bệnh tử, hoặc tuổi thọ cạn kiệt, thì linh hồn bọn họ đều đi vào cùng một nơi!”Diệp Huyên hỏi: “Địa Ngục?”.

Mà ngay lúc ấy, đột nhiên mặt gương lại vỡ tung, bà lão lại lùi ra sau!Diệp Huyên: “…”Ở phía xa, sắc mặt bà lão vô cùng khó coi: “Không thể nào… Tuyệt đối không thể…”AdvertisementNói đến đây, bà ta nhìn sang Diệp Huyên: “Cho dù ngươi là Nhân Vương chuyển thế thì cũng không thể huỷ diệt được gương Vãng Sinh này!”Diệp Huyên ngẫm nghĩ một chập lại nói: “Cũng có thể ta còn lợi hại hơn Nhân Vương này nữa!”Bà lão tức giận nói: “Xấc xược! Trong vũ trụ Tứ Duy, trong lịch sử Nhân Tộc thì Nhân Vương chính là người mạnh nhất, ngươi…”Nói đến đây, dường như bà ta nghĩ đến gì đó, đồng tử chợt co lại: “Ngươi không phải người của vũ trụ Tứ Duy!”Diệp Huyên có chút bất đắc dĩ: “Ta cũng không biết!”Bà lão nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Năm đó Nhân Vương Hi đã từng tiếp xúc với người của Ngũ Duy!”Diệp Huyên chợt ngây người: “Từng tiếp xúc với người của Ngũ Duy?”Bà lão gật đầu: “Nhân Vương Hi…”Nói đến đó bà ta chợt dừng lại một chập, sau lại nói: “Hai người các ngươi đều không đơn giản!”Diệp Huyên do dự một chập, sau đó nói: “Tiền bối, ngươi có thứ gì thừa kế cần truyền lại không?”Bà lão nhìn Diệp Huyên, hắn chân thành nói: “Nếu tiền bối cần thì ta nhất định sẽ không từ việc nghĩa!”Tiểu Thất đột nhiên kéo nhẹ ống tay áo Diệp Huyên: “Phải tinh tế một chút chứ!”Diệp Huyên: “…”Bà lão liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi biết ta là ai không?”Diệp Huyên lắc đầu, hỏi: “Tiền bối là?”Bà lão quay người chỉ về phía gần đó, ở đó có một cách cổng đen ngòm.

Mà trên cửa có hai ký tự màu đen rất lớn: Địa Ngục!“Địa Ngục?”Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Đó là gì?”Bà lão lạnh giọng đáp: “Năm đó, Nhân Vương Hi không chỉ thiết lập văn mình Nhân Tộc và đủ các quy chế Nhân Tộc, mà còn xây dựng quy chế luân hồi, loài người sinh lão bệnh tử, hoặc tuổi thọ cạn kiệt, thì linh hồn bọn họ đều đi vào cùng một nơi!”Diệp Huyên hỏi: “Địa Ngục?”.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mà ngay lúc ấy, đột nhiên mặt gương lại vỡ tung, bà lão lại lùi ra sau!Diệp Huyên: “…”Ở phía xa, sắc mặt bà lão vô cùng khó coi: “Không thể nào… Tuyệt đối không thể…”AdvertisementNói đến đây, bà ta nhìn sang Diệp Huyên: “Cho dù ngươi là Nhân Vương chuyển thế thì cũng không thể huỷ diệt được gương Vãng Sinh này!”Diệp Huyên ngẫm nghĩ một chập lại nói: “Cũng có thể ta còn lợi hại hơn Nhân Vương này nữa!”Bà lão tức giận nói: “Xấc xược! Trong vũ trụ Tứ Duy, trong lịch sử Nhân Tộc thì Nhân Vương chính là người mạnh nhất, ngươi…”Nói đến đây, dường như bà ta nghĩ đến gì đó, đồng tử chợt co lại: “Ngươi không phải người của vũ trụ Tứ Duy!”Diệp Huyên có chút bất đắc dĩ: “Ta cũng không biết!”Bà lão nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Năm đó Nhân Vương Hi đã từng tiếp xúc với người của Ngũ Duy!”Diệp Huyên chợt ngây người: “Từng tiếp xúc với người của Ngũ Duy?”Bà lão gật đầu: “Nhân Vương Hi…”Nói đến đó bà ta chợt dừng lại một chập, sau lại nói: “Hai người các ngươi đều không đơn giản!”Diệp Huyên do dự một chập, sau đó nói: “Tiền bối, ngươi có thứ gì thừa kế cần truyền lại không?”Bà lão nhìn Diệp Huyên, hắn chân thành nói: “Nếu tiền bối cần thì ta nhất định sẽ không từ việc nghĩa!”Tiểu Thất đột nhiên kéo nhẹ ống tay áo Diệp Huyên: “Phải tinh tế một chút chứ!”Diệp Huyên: “…”Bà lão liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi biết ta là ai không?”Diệp Huyên lắc đầu, hỏi: “Tiền bối là?”Bà lão quay người chỉ về phía gần đó, ở đó có một cách cổng đen ngòm.Mà trên cửa có hai ký tự màu đen rất lớn: Địa Ngục!“Địa Ngục?”Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Đó là gì?”Bà lão lạnh giọng đáp: “Năm đó, Nhân Vương Hi không chỉ thiết lập văn mình Nhân Tộc và đủ các quy chế Nhân Tộc, mà còn xây dựng quy chế luân hồi, loài người sinh lão bệnh tử, hoặc tuổi thọ cạn kiệt, thì linh hồn bọn họ đều đi vào cùng một nơi!”Diệp Huyên hỏi: “Địa Ngục?”.

Chương 2050: “địa Ngục”