Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 2195: “nơi Này Chính Là Nhà Của Chúng Ta”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên hơi giật mình, hắn lập tức hiểu ra Thượng Quan Tiên Nhi đang nói đến cái gì.Chính là những thế gia và tông môn đã lựa chọn rời đi khi Bắc Cảnh còn chưa đến trước đây.Diệp Huyên cười nói: “Bọn họ trở về làm gì?”AdvertisementThượng Quan Tiên Nhi thấp giọng nói: “Bọn họ nói đây là nhà của bọn họ…”Diệp Huyên cười nói: “Dẫn ta đi gặp bọn họ”.Thượng Quan Tiên Nhi nhìn Diệp Huyên, nụ cười của của hắn khiến người khác cảm thấy không rét mà run!…Thượng Quan Tiên Nhi dẫn Diệp Huyên đi tới Thần Điện.Trong điện, Diệp Huyên nhìn thấy những tông môn và thế gia của Thần Quốc đã rời đi trước đây.Khi đó những người này đều là tự chủ động lựa chọn rời đi.Nhìn thấy Diệp Huyên, sắc mặt của bọn họ có chút mất tự nhiên.Diệp Huyên nhìn mọi người và cười nói: “Sao chư vị lại quay về rồi?”Lúc này, một ông lão dẫn đầu bèn đứng dậy.Người này chính là tông chủ Lâm Thương Hành của Thương Sơn Tông, người mà trước đây đã đưa ra đề nghị rời đi đầu tiên.Diệp Huyên có ấn tượng sâu đậm với ông ta bởi vì đối phương là người đầu tiên đưa ra kiến nghị về việc rời khỏi đây.Lâm Thương Hành khẽ hành lễ với Diệp Huyên: “Thần chủ… Ta vẫn luôn suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định trở về”.Diệp Huyên cười nói: “Vì sao?”Lâm Thương Hành thấp giọng nói: “Nơi này chính là nhà của chúng ta”.Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Hơn nữa, vũ trụ hỗn độn đang ở trong tình thế cùng đường bí lối.Ta đã suy xét rất nhiều, vẫn cảm thấy mình không nên rời đi vào thời điểm này, cho nên chúng ta đã quyết định quay trở về, cùng vũ trụ hỗn độn đối mặt với mọi chuyện”.“Ha ha!”Đột nhiên Diệp Huyên cười ha hả, hắn nhìn về phía Thượng Quan Tiên Nhi: “Người đời đều nói da mặt của Diệp Huyên ta dày, nhưng giờ đứng trước mặt Lâm tông chủ đây, ta cảm thấy da mặt ta thật sự quá mỏng”.Lâm Thương Hành giọng nói đè nén: “Thần chủ, ta thật sự là thật lòng mà…”Bỗng nhiên Diệp Huyên khoát tay áo cắt ngang lời nói của Lâm Thương Hành: “Lâm tông chủ, tại sao các ông không trở về khi đại quân của Bắc Cảnh đang dồn ép hử?”Nghe vậy, sắc mặt của Lâm Thương Hành trở nên có phần khó coi.Diệp Huyên nhìn đám người Lâm Thương Hành: “Lâm tông chủ, Diệp Huyên ta và các hạ đây không thù không oán, tại sao các hạ phải chà đạp trí thông minh của ta trên mặt đất thế?”Nói đến đây, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Hay là trông ta giống kẻ ngu?”.
Diệp Huyên hơi giật mình, hắn lập tức hiểu ra Thượng Quan Tiên Nhi đang nói đến cái gì.
Chính là những thế gia và tông môn đã lựa chọn rời đi khi Bắc Cảnh còn chưa đến trước đây.
Diệp Huyên cười nói: “Bọn họ trở về làm gì?”AdvertisementThượng Quan Tiên Nhi thấp giọng nói: “Bọn họ nói đây là nhà của bọn họ…”Diệp Huyên cười nói: “Dẫn ta đi gặp bọn họ”.
Thượng Quan Tiên Nhi nhìn Diệp Huyên, nụ cười của của hắn khiến người khác cảm thấy không rét mà run!…Thượng Quan Tiên Nhi dẫn Diệp Huyên đi tới Thần Điện.
Trong điện, Diệp Huyên nhìn thấy những tông môn và thế gia của Thần Quốc đã rời đi trước đây.
Khi đó những người này đều là tự chủ động lựa chọn rời đi.
Nhìn thấy Diệp Huyên, sắc mặt của bọn họ có chút mất tự nhiên.
Diệp Huyên nhìn mọi người và cười nói: “Sao chư vị lại quay về rồi?”Lúc này, một ông lão dẫn đầu bèn đứng dậy.
Người này chính là tông chủ Lâm Thương Hành của Thương Sơn Tông, người mà trước đây đã đưa ra đề nghị rời đi đầu tiên.
Diệp Huyên có ấn tượng sâu đậm với ông ta bởi vì đối phương là người đầu tiên đưa ra kiến nghị về việc rời khỏi đây.
Lâm Thương Hành khẽ hành lễ với Diệp Huyên: “Thần chủ… Ta vẫn luôn suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định trở về”.
Diệp Huyên cười nói: “Vì sao?”Lâm Thương Hành thấp giọng nói: “Nơi này chính là nhà của chúng ta”.
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Hơn nữa, vũ trụ hỗn độn đang ở trong tình thế cùng đường bí lối.
Ta đã suy xét rất nhiều, vẫn cảm thấy mình không nên rời đi vào thời điểm này, cho nên chúng ta đã quyết định quay trở về, cùng vũ trụ hỗn độn đối mặt với mọi chuyện”.
“Ha ha!”Đột nhiên Diệp Huyên cười ha hả, hắn nhìn về phía Thượng Quan Tiên Nhi: “Người đời đều nói da mặt của Diệp Huyên ta dày, nhưng giờ đứng trước mặt Lâm tông chủ đây, ta cảm thấy da mặt ta thật sự quá mỏng”.
Lâm Thương Hành giọng nói đè nén: “Thần chủ, ta thật sự là thật lòng mà…”Bỗng nhiên Diệp Huyên khoát tay áo cắt ngang lời nói của Lâm Thương Hành: “Lâm tông chủ, tại sao các ông không trở về khi đại quân của Bắc Cảnh đang dồn ép hử?”Nghe vậy, sắc mặt của Lâm Thương Hành trở nên có phần khó coi.
Diệp Huyên nhìn đám người Lâm Thương Hành: “Lâm tông chủ, Diệp Huyên ta và các hạ đây không thù không oán, tại sao các hạ phải chà đạp trí thông minh của ta trên mặt đất thế?”Nói đến đây, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Hay là trông ta giống kẻ ngu?”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên hơi giật mình, hắn lập tức hiểu ra Thượng Quan Tiên Nhi đang nói đến cái gì.Chính là những thế gia và tông môn đã lựa chọn rời đi khi Bắc Cảnh còn chưa đến trước đây.Diệp Huyên cười nói: “Bọn họ trở về làm gì?”AdvertisementThượng Quan Tiên Nhi thấp giọng nói: “Bọn họ nói đây là nhà của bọn họ…”Diệp Huyên cười nói: “Dẫn ta đi gặp bọn họ”.Thượng Quan Tiên Nhi nhìn Diệp Huyên, nụ cười của của hắn khiến người khác cảm thấy không rét mà run!…Thượng Quan Tiên Nhi dẫn Diệp Huyên đi tới Thần Điện.Trong điện, Diệp Huyên nhìn thấy những tông môn và thế gia của Thần Quốc đã rời đi trước đây.Khi đó những người này đều là tự chủ động lựa chọn rời đi.Nhìn thấy Diệp Huyên, sắc mặt của bọn họ có chút mất tự nhiên.Diệp Huyên nhìn mọi người và cười nói: “Sao chư vị lại quay về rồi?”Lúc này, một ông lão dẫn đầu bèn đứng dậy.Người này chính là tông chủ Lâm Thương Hành của Thương Sơn Tông, người mà trước đây đã đưa ra đề nghị rời đi đầu tiên.Diệp Huyên có ấn tượng sâu đậm với ông ta bởi vì đối phương là người đầu tiên đưa ra kiến nghị về việc rời khỏi đây.Lâm Thương Hành khẽ hành lễ với Diệp Huyên: “Thần chủ… Ta vẫn luôn suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định trở về”.Diệp Huyên cười nói: “Vì sao?”Lâm Thương Hành thấp giọng nói: “Nơi này chính là nhà của chúng ta”.Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Hơn nữa, vũ trụ hỗn độn đang ở trong tình thế cùng đường bí lối.Ta đã suy xét rất nhiều, vẫn cảm thấy mình không nên rời đi vào thời điểm này, cho nên chúng ta đã quyết định quay trở về, cùng vũ trụ hỗn độn đối mặt với mọi chuyện”.“Ha ha!”Đột nhiên Diệp Huyên cười ha hả, hắn nhìn về phía Thượng Quan Tiên Nhi: “Người đời đều nói da mặt của Diệp Huyên ta dày, nhưng giờ đứng trước mặt Lâm tông chủ đây, ta cảm thấy da mặt ta thật sự quá mỏng”.Lâm Thương Hành giọng nói đè nén: “Thần chủ, ta thật sự là thật lòng mà…”Bỗng nhiên Diệp Huyên khoát tay áo cắt ngang lời nói của Lâm Thương Hành: “Lâm tông chủ, tại sao các ông không trở về khi đại quân của Bắc Cảnh đang dồn ép hử?”Nghe vậy, sắc mặt của Lâm Thương Hành trở nên có phần khó coi.Diệp Huyên nhìn đám người Lâm Thương Hành: “Lâm tông chủ, Diệp Huyên ta và các hạ đây không thù không oán, tại sao các hạ phải chà đạp trí thông minh của ta trên mặt đất thế?”Nói đến đây, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Hay là trông ta giống kẻ ngu?”.