Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 3048: Thời cơ!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.… Trong tầng mây nơi nào đó, lúc này Diệp Huyên đang giao đấu với cô gái Kiếm Linh kia, hắn vác sau lưng một thanh kiếm to lớn, mà trong tay lại là một thanh kiếm mỏng nhẹ! Trong lúc giao đấu với cô gái Kiếm Linh này, khi hắn dùng thanh kiếm nhẹ, kiếm lại như sấm sét, nhanh như chớp, mà khi hắn chuyển sang kiếm nặng thì phong cách đã thay đổi trong chớp mắt, một kiếm vừa xuống, đã nặng như nghìn quân, nứt đất vỡ trời! AdvertisementCứ như vậy, không biết đã luyện qua bao lâu, cuối cùng Diệp Huyên cũng dừng lại. Lúc này, toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa. Mệt! AdvertisementĐây là cảm giác lúc này của hắn! Sử dụng kiếm nặng và kiếm nhẹ thật sự tiêu hao rất nhiều tinh thần. Nhất là trọng lượng kiếm nặng, khi chém kiếm xuống cực kỳ tốn thể lực, còn kiếm nhẹ thì tiêu hao thần hồn rất nhiều, bởi vì kiếm nhẹ là phi kiếm! Lúc này, cô gái Kiếm Linh cách đó không xa đột nhiên lên tiếng: “Ngươi học không tệ!” Diệp Huyên nhìn cô gái Kiếm Linh, Kiếm Linh nói: “Nhưng vẫn không đủ, đổi kiếm vẫn chưa nhanh, ngươi phải chém nhanh hơn nữa, nhanh đến mức đối phương không thể nào phản ứng được kiếm ngươi đã đổi!” Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi. Ta sẽ tiếp tục cố gắng!” Kiếm Linh gật đầu, nàng ta nhìn kiếm Thiên Tru bên hông Diệp Huyên: “Có thể cho ta mượn kiếm này xem chút được không?” Diệp Huyên gật đầu, hắn lấy kiếm Thiên Tru xuống đưa cho Kiếm Linh, Kiếm Linh nhận lấy kiếm Thiên Tru, nàng ta nhẹ nhàng chạm vào kiếm Thiên Tru, khẽ nói: “Kiếm này của ngươi thật sắc bén!” Diệp Huyên cười nói: “Kiếm Linh cô nương, theo như ta biết thì ngươi cũng là kiếm, có đúng không?” Kiếm Linh nhìn Diệp Huyên: “Đúng vây!” Diệp Huyên lại nói: “Có thể nhìn bản thể của Kiếm Linh cô nương được không?” Kiếm Linh khẽ lắc đầu: “So về sắc bén, ta không bằng kiếm này của ngươi, so về cảnh giới thì ta không bằng thanh kiếm đã làm ta bị thương lúc trước!” Nói rồi nàng ta đưa kiếm Thiên Tru trả lại cho Diệp Huyên: “Ngươi phúc khí đầy mình, sở hữu được thanh kiếm mà người khác cả đời cũng không thể nào có được, nhất định phải trân trọng!” Diệp Huyên nhận lấy kiếm Thiên Tru, sau đó nói: “Còn có một thanh kiếm nữa!” Nói xong, hắn lấy ra kiếm Trấn Hồn. Lúc nhìn thấy kiếm Trấn Hồn, ánh mắt Kiếm Linh chợt sáng lên lạ thường: “Linh hồn kiếm này…” Nói rồi nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: “Ngươi cũng thật lợi hại, một thanh kiếm vô cùng sắc bén, một thanh khác là thứ khắc chế linh hồn trời ban!” Diệp Huyên cười nói: “May mắn thôi!” Kiếm Linh gật đầu: “Hai thanh kiếm này đều không tệ, phải quý trọng!” Nói rồi dường như nàng ta nghĩ đến gì đó, sau đó nhìn kiếm Trấn Hồn, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi dùng kiếm này thi triển kiếm hồn kỹ của chủ nhân… Uy lực không chỉ mạnh bình thường đâu!” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta cũng nghĩ như vậy! Thế nhưng, hiện tại ta có thể tu luyện được kiếm hồn kỹ sao?” Kiếm Linh nói: “Trước tiên đừng vội, bây giờ nhiệm vụ quan trọng của ngươi là luyện Kiếm Quy cho tốt, ngươi phải luyện đổi kiếm nặng và kiếm nhẹ đến cấp độ cao nhất, chứ không phải tuỳ ý thay đổi, còn nữa, Nhất Kiếm Vô Lượng của ngươi cũng phải ra đúng thời cơ, tranh thủ xuất kiếm lập tức chết người! Có hiểu không?” Nhất Kiếm Vô Lượng!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
…
Trong tầng mây nơi nào đó, lúc này Diệp Huyên đang giao đấu với cô gái Kiếm Linh kia, hắn vác sau lưng một thanh kiếm to lớn, mà trong tay lại là một thanh kiếm mỏng nhẹ!
Trong lúc giao đấu với cô gái Kiếm Linh này, khi hắn dùng thanh kiếm nhẹ, kiếm lại như sấm sét, nhanh như chớp, mà khi hắn chuyển sang kiếm nặng thì phong cách đã thay đổi trong chớp mắt, một kiếm vừa xuống, đã nặng như nghìn quân, nứt đất vỡ trời!
Advertisement
Cứ như vậy, không biết đã luyện qua bao lâu, cuối cùng Diệp Huyên cũng dừng lại.
Lúc này, toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa.
Mệt!
Advertisement
Đây là cảm giác lúc này của hắn!
Sử dụng kiếm nặng và kiếm nhẹ thật sự tiêu hao rất nhiều tinh thần.
Nhất là trọng lượng kiếm nặng, khi chém kiếm xuống cực kỳ tốn thể lực, còn kiếm nhẹ thì tiêu hao thần hồn rất nhiều, bởi vì kiếm nhẹ là phi kiếm!
Lúc này, cô gái Kiếm Linh cách đó không xa đột nhiên lên tiếng: “Ngươi học không tệ!”
Diệp Huyên nhìn cô gái Kiếm Linh, Kiếm Linh nói: “Nhưng vẫn không đủ, đổi kiếm vẫn chưa nhanh, ngươi phải chém nhanh hơn nữa, nhanh đến mức đối phương không thể nào phản ứng được kiếm ngươi đã đổi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi. Ta sẽ tiếp tục cố gắng!”
Kiếm Linh gật đầu, nàng ta nhìn kiếm Thiên Tru bên hông Diệp Huyên: “Có thể cho ta mượn kiếm này xem chút được không?”
Diệp Huyên gật đầu, hắn lấy kiếm Thiên Tru xuống đưa cho Kiếm Linh, Kiếm Linh nhận lấy kiếm Thiên Tru, nàng ta nhẹ nhàng chạm vào kiếm Thiên Tru, khẽ nói: “Kiếm này của ngươi thật sắc bén!”
Diệp Huyên cười nói: “Kiếm Linh cô nương, theo như ta biết thì ngươi cũng là kiếm, có đúng không?”
Kiếm Linh nhìn Diệp Huyên: “Đúng vây!”
Diệp Huyên lại nói: “Có thể nhìn bản thể của Kiếm Linh cô nương được không?”
Kiếm Linh khẽ lắc đầu: “So về sắc bén, ta không bằng kiếm này của ngươi, so về cảnh giới thì ta không bằng thanh kiếm đã làm ta bị thương lúc trước!”
Nói rồi nàng ta đưa kiếm Thiên Tru trả lại cho Diệp Huyên: “Ngươi phúc khí đầy mình, sở hữu được thanh kiếm mà người khác cả đời cũng không thể nào có được, nhất định phải trân trọng!”
Diệp Huyên nhận lấy kiếm Thiên Tru, sau đó nói: “Còn có một thanh kiếm nữa!”
Nói xong, hắn lấy ra kiếm Trấn Hồn.
Lúc nhìn thấy kiếm Trấn Hồn, ánh mắt Kiếm Linh chợt sáng lên lạ thường: “Linh hồn kiếm này…”
Nói rồi nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: “Ngươi cũng thật lợi hại, một thanh kiếm vô cùng sắc bén, một thanh khác là thứ khắc chế linh hồn trời ban!”
Diệp Huyên cười nói: “May mắn thôi!”
Kiếm Linh gật đầu: “Hai thanh kiếm này đều không tệ, phải quý trọng!”
Nói rồi dường như nàng ta nghĩ đến gì đó, sau đó nhìn kiếm Trấn Hồn, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi dùng kiếm này thi triển kiếm hồn kỹ của chủ nhân… Uy lực không chỉ mạnh bình thường đâu!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta cũng nghĩ như vậy! Thế nhưng, hiện tại ta có thể tu luyện được kiếm hồn kỹ sao?”
Kiếm Linh nói: “Trước tiên đừng vội, bây giờ nhiệm vụ quan trọng của ngươi là luyện Kiếm Quy cho tốt, ngươi phải luyện đổi kiếm nặng và kiếm nhẹ đến cấp độ cao nhất, chứ không phải tuỳ ý thay đổi, còn nữa, Nhất Kiếm Vô Lượng của ngươi cũng phải ra đúng thời cơ, tranh thủ xuất kiếm lập tức chết người! Có hiểu không?”
Nhất Kiếm Vô Lượng!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.… Trong tầng mây nơi nào đó, lúc này Diệp Huyên đang giao đấu với cô gái Kiếm Linh kia, hắn vác sau lưng một thanh kiếm to lớn, mà trong tay lại là một thanh kiếm mỏng nhẹ! Trong lúc giao đấu với cô gái Kiếm Linh này, khi hắn dùng thanh kiếm nhẹ, kiếm lại như sấm sét, nhanh như chớp, mà khi hắn chuyển sang kiếm nặng thì phong cách đã thay đổi trong chớp mắt, một kiếm vừa xuống, đã nặng như nghìn quân, nứt đất vỡ trời! AdvertisementCứ như vậy, không biết đã luyện qua bao lâu, cuối cùng Diệp Huyên cũng dừng lại. Lúc này, toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa. Mệt! AdvertisementĐây là cảm giác lúc này của hắn! Sử dụng kiếm nặng và kiếm nhẹ thật sự tiêu hao rất nhiều tinh thần. Nhất là trọng lượng kiếm nặng, khi chém kiếm xuống cực kỳ tốn thể lực, còn kiếm nhẹ thì tiêu hao thần hồn rất nhiều, bởi vì kiếm nhẹ là phi kiếm! Lúc này, cô gái Kiếm Linh cách đó không xa đột nhiên lên tiếng: “Ngươi học không tệ!” Diệp Huyên nhìn cô gái Kiếm Linh, Kiếm Linh nói: “Nhưng vẫn không đủ, đổi kiếm vẫn chưa nhanh, ngươi phải chém nhanh hơn nữa, nhanh đến mức đối phương không thể nào phản ứng được kiếm ngươi đã đổi!” Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi. Ta sẽ tiếp tục cố gắng!” Kiếm Linh gật đầu, nàng ta nhìn kiếm Thiên Tru bên hông Diệp Huyên: “Có thể cho ta mượn kiếm này xem chút được không?” Diệp Huyên gật đầu, hắn lấy kiếm Thiên Tru xuống đưa cho Kiếm Linh, Kiếm Linh nhận lấy kiếm Thiên Tru, nàng ta nhẹ nhàng chạm vào kiếm Thiên Tru, khẽ nói: “Kiếm này của ngươi thật sắc bén!” Diệp Huyên cười nói: “Kiếm Linh cô nương, theo như ta biết thì ngươi cũng là kiếm, có đúng không?” Kiếm Linh nhìn Diệp Huyên: “Đúng vây!” Diệp Huyên lại nói: “Có thể nhìn bản thể của Kiếm Linh cô nương được không?” Kiếm Linh khẽ lắc đầu: “So về sắc bén, ta không bằng kiếm này của ngươi, so về cảnh giới thì ta không bằng thanh kiếm đã làm ta bị thương lúc trước!” Nói rồi nàng ta đưa kiếm Thiên Tru trả lại cho Diệp Huyên: “Ngươi phúc khí đầy mình, sở hữu được thanh kiếm mà người khác cả đời cũng không thể nào có được, nhất định phải trân trọng!” Diệp Huyên nhận lấy kiếm Thiên Tru, sau đó nói: “Còn có một thanh kiếm nữa!” Nói xong, hắn lấy ra kiếm Trấn Hồn. Lúc nhìn thấy kiếm Trấn Hồn, ánh mắt Kiếm Linh chợt sáng lên lạ thường: “Linh hồn kiếm này…” Nói rồi nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: “Ngươi cũng thật lợi hại, một thanh kiếm vô cùng sắc bén, một thanh khác là thứ khắc chế linh hồn trời ban!” Diệp Huyên cười nói: “May mắn thôi!” Kiếm Linh gật đầu: “Hai thanh kiếm này đều không tệ, phải quý trọng!” Nói rồi dường như nàng ta nghĩ đến gì đó, sau đó nhìn kiếm Trấn Hồn, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi dùng kiếm này thi triển kiếm hồn kỹ của chủ nhân… Uy lực không chỉ mạnh bình thường đâu!” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta cũng nghĩ như vậy! Thế nhưng, hiện tại ta có thể tu luyện được kiếm hồn kỹ sao?” Kiếm Linh nói: “Trước tiên đừng vội, bây giờ nhiệm vụ quan trọng của ngươi là luyện Kiếm Quy cho tốt, ngươi phải luyện đổi kiếm nặng và kiếm nhẹ đến cấp độ cao nhất, chứ không phải tuỳ ý thay đổi, còn nữa, Nhất Kiếm Vô Lượng của ngươi cũng phải ra đúng thời cơ, tranh thủ xuất kiếm lập tức chết người! Có hiểu không?” Nhất Kiếm Vô Lượng!