Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3155

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ở đằng sau, Tiểu Nha đột nhiên quỳ xuống, kính cẩn thi lễ.  Lúc này có một đám trẻ đi tới sau lưng Tiểu Nha, một tiểu nam hài trong số chúng lên tiếng hỏi: “Tiểu Nha, tiên sinh định đi đâu vậy?”  Tiểu Nha trả lời: “Tiên sinh muốn đi tìm tiên sinh của tiên sinh!”  Sau đó cô bé quay đầu lại nhìn đám trẻ: “Kể từ lúc này, các cậu phải học thật chăm chỉ, không được ham chơi nữa!”  AdvertisementTiểu nam hài khịt mũi: “Tiểu Nha, cậu nghĩ cậu là ai? Dựa vào đâu chúng ta phải nghe lời cậu? Cậu...”  Lúc này, Tiểu Nha đột nhiên nhảy lên đá vào háng tiểu nam hài.  Advertisement“Úi!”  Tiểu nam hài kêu đau, hai tay bợ háng quỳ xuống đất.  Tất cả tiểu nam hài đứng bên cạnh đều không nhịn được che háng mình lại.  Tiểu Nha nhìn lướt qua đám trẻ, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Ai không phục thì bước ra!”  Cả đám trẻ vội vàng lắc đầu, đặc biệt là những nam hài kia, chúng biết Tiểu Nha không chỉ thích đọc sách mà còn thích đánh nhau!  Đừng thấy cô bé nhỏ mà nghĩ yếu, thực ra cô bé đánh nhau rất giỏi!  Tiểu Nha phủi tay, sau đó nhìn tiểu nam hài còn nằm dưới đất r3n rỉ. Cô bé bước tới trước mặt tiểu nam hài, tiểu nam hài rõ ràng có vẻ sợ sệt, vội vã lùi về sau.  Tiểu Nha không đánh cậu ta nữa mà đỡ cậu ta dậy, sau đó lấy một xiên kẹo hồ lô đưa cho cậu bé: “Ăn nè!”  Tiểu nam hài nhìn Tiểu Nha, hơi do dự.  Tiểu Nha hỏi: “Cậu đang giận phải không?”  Tiểu nam hài gật đầu theo bản năng, nhưng ngay sau đó vội vàng lắc đầu: “Không, không...”  Nói xong, cậu bé cầm kẹo li3m thử, rất ngọt, rất ngon, sau đó cậu ta cười, còn đắc ý cầm xiên kẹo hồ lô khoe với những đứa trẻ khác!  Tiểu nam hài rất nhanh đã quên cú đá vừa rồi của Tiểu Nha, trở thành tay sai đắc lực trung thành nhất bên cạnh cô bé.  Trước cửa thành, Tiểu Nha nhìn nơi xa, lẩm bẩm: “Tiên sinh... Người nhất định phải về nhé!”  Nói xong, cô bé quay lưng rời đi.  Trên cửa thành có một tấm biển cũ nát, trên biển được khắc hai chữ đã phai màu: Luân Hồi.  Luân Hồi Thành!  Nói chính xác hơn nơi này là cấm địa thứ tư của vũ trụ Ngũ Duy, bởi vì đây là nơi mà Tiên Tri từng xuất hiện cũng như là nơi hắn biến mất.  Không ai biết Tiên Tri xuất hiện khi nào, cũng không ai biết Tiên Tri biến mất khi nào.  Hắn là một ẩn số!Tu La Địa Ngục.  Lúc này hơi thở của Diệp Huyên đã hoàn toàn bình tĩnh, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.  Ở bên cạnh, Diệp Liên vẫn lẳng lặng canh giữ.  Thẩm Tinh Hà và Lưu Ung vẫn chưa đi, còn Trương Văn Tú thì không biết đã đi đâu mất. 

Ở đằng sau, Tiểu Nha đột nhiên quỳ xuống, kính cẩn thi lễ.  

Lúc này có một đám trẻ đi tới sau lưng Tiểu Nha, một tiểu nam hài trong số chúng lên tiếng hỏi: “Tiểu Nha, tiên sinh định đi đâu vậy?”  

Tiểu Nha trả lời: “Tiên sinh muốn đi tìm tiên sinh của tiên sinh!”  

Sau đó cô bé quay đầu lại nhìn đám trẻ: “Kể từ lúc này, các cậu phải học thật chăm chỉ, không được ham chơi nữa!”  

Advertisement

Tiểu nam hài khịt mũi: “Tiểu Nha, cậu nghĩ cậu là ai? Dựa vào đâu chúng ta phải nghe lời cậu? Cậu...”  

Lúc này, Tiểu Nha đột nhiên nhảy lên đá vào háng tiểu nam hài.  

Advertisement

“Úi!”  

Tiểu nam hài kêu đau, hai tay bợ háng quỳ xuống đất.  

Tất cả tiểu nam hài đứng bên cạnh đều không nhịn được che háng mình lại.  

Tiểu Nha nhìn lướt qua đám trẻ, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Ai không phục thì bước ra!”  

Cả đám trẻ vội vàng lắc đầu, đặc biệt là những nam hài kia, chúng biết Tiểu Nha không chỉ thích đọc sách mà còn thích đánh nhau!  

Đừng thấy cô bé nhỏ mà nghĩ yếu, thực ra cô bé đánh nhau rất giỏi!  

Tiểu Nha phủi tay, sau đó nhìn tiểu nam hài còn nằm dưới đất r3n rỉ. Cô bé bước tới trước mặt tiểu nam hài, tiểu nam hài rõ ràng có vẻ sợ sệt, vội vã lùi về sau.  

Tiểu Nha không đánh cậu ta nữa mà đỡ cậu ta dậy, sau đó lấy một xiên kẹo hồ lô đưa cho cậu bé: “Ăn nè!”  

Tiểu nam hài nhìn Tiểu Nha, hơi do dự.  

Tiểu Nha hỏi: “Cậu đang giận phải không?”  

Tiểu nam hài gật đầu theo bản năng, nhưng ngay sau đó vội vàng lắc đầu: “Không, không...”  

Nói xong, cậu bé cầm kẹo li3m thử, rất ngọt, rất ngon, sau đó cậu ta cười, còn đắc ý cầm xiên kẹo hồ lô khoe với những đứa trẻ khác!  

Tiểu nam hài rất nhanh đã quên cú đá vừa rồi của Tiểu Nha, trở thành tay sai đắc lực trung thành nhất bên cạnh cô bé.  

Trước cửa thành, Tiểu Nha nhìn nơi xa, lẩm bẩm: “Tiên sinh... Người nhất định phải về nhé!”  

Nói xong, cô bé quay lưng rời đi.  

Trên cửa thành có một tấm biển cũ nát, trên biển được khắc hai chữ đã phai màu: Luân Hồi.  

Luân Hồi Thành!  

Nói chính xác hơn nơi này là cấm địa thứ tư của vũ trụ Ngũ Duy, bởi vì đây là nơi mà Tiên Tri từng xuất hiện cũng như là nơi hắn biến mất.  

Không ai biết Tiên Tri xuất hiện khi nào, cũng không ai biết Tiên Tri biến mất khi nào.  

Hắn là một ẩn số!

Tu La Địa Ngục.  

Lúc này hơi thở của Diệp Huyên đã hoàn toàn bình tĩnh, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.  

Ở bên cạnh, Diệp Liên vẫn lẳng lặng canh giữ.  

Thẩm Tinh Hà và Lưu Ung vẫn chưa đi, còn Trương Văn Tú thì không biết đã đi đâu mất. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ở đằng sau, Tiểu Nha đột nhiên quỳ xuống, kính cẩn thi lễ.  Lúc này có một đám trẻ đi tới sau lưng Tiểu Nha, một tiểu nam hài trong số chúng lên tiếng hỏi: “Tiểu Nha, tiên sinh định đi đâu vậy?”  Tiểu Nha trả lời: “Tiên sinh muốn đi tìm tiên sinh của tiên sinh!”  Sau đó cô bé quay đầu lại nhìn đám trẻ: “Kể từ lúc này, các cậu phải học thật chăm chỉ, không được ham chơi nữa!”  AdvertisementTiểu nam hài khịt mũi: “Tiểu Nha, cậu nghĩ cậu là ai? Dựa vào đâu chúng ta phải nghe lời cậu? Cậu...”  Lúc này, Tiểu Nha đột nhiên nhảy lên đá vào háng tiểu nam hài.  Advertisement“Úi!”  Tiểu nam hài kêu đau, hai tay bợ háng quỳ xuống đất.  Tất cả tiểu nam hài đứng bên cạnh đều không nhịn được che háng mình lại.  Tiểu Nha nhìn lướt qua đám trẻ, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Ai không phục thì bước ra!”  Cả đám trẻ vội vàng lắc đầu, đặc biệt là những nam hài kia, chúng biết Tiểu Nha không chỉ thích đọc sách mà còn thích đánh nhau!  Đừng thấy cô bé nhỏ mà nghĩ yếu, thực ra cô bé đánh nhau rất giỏi!  Tiểu Nha phủi tay, sau đó nhìn tiểu nam hài còn nằm dưới đất r3n rỉ. Cô bé bước tới trước mặt tiểu nam hài, tiểu nam hài rõ ràng có vẻ sợ sệt, vội vã lùi về sau.  Tiểu Nha không đánh cậu ta nữa mà đỡ cậu ta dậy, sau đó lấy một xiên kẹo hồ lô đưa cho cậu bé: “Ăn nè!”  Tiểu nam hài nhìn Tiểu Nha, hơi do dự.  Tiểu Nha hỏi: “Cậu đang giận phải không?”  Tiểu nam hài gật đầu theo bản năng, nhưng ngay sau đó vội vàng lắc đầu: “Không, không...”  Nói xong, cậu bé cầm kẹo li3m thử, rất ngọt, rất ngon, sau đó cậu ta cười, còn đắc ý cầm xiên kẹo hồ lô khoe với những đứa trẻ khác!  Tiểu nam hài rất nhanh đã quên cú đá vừa rồi của Tiểu Nha, trở thành tay sai đắc lực trung thành nhất bên cạnh cô bé.  Trước cửa thành, Tiểu Nha nhìn nơi xa, lẩm bẩm: “Tiên sinh... Người nhất định phải về nhé!”  Nói xong, cô bé quay lưng rời đi.  Trên cửa thành có một tấm biển cũ nát, trên biển được khắc hai chữ đã phai màu: Luân Hồi.  Luân Hồi Thành!  Nói chính xác hơn nơi này là cấm địa thứ tư của vũ trụ Ngũ Duy, bởi vì đây là nơi mà Tiên Tri từng xuất hiện cũng như là nơi hắn biến mất.  Không ai biết Tiên Tri xuất hiện khi nào, cũng không ai biết Tiên Tri biến mất khi nào.  Hắn là một ẩn số!Tu La Địa Ngục.  Lúc này hơi thở của Diệp Huyên đã hoàn toàn bình tĩnh, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.  Ở bên cạnh, Diệp Liên vẫn lẳng lặng canh giữ.  Thẩm Tinh Hà và Lưu Ung vẫn chưa đi, còn Trương Văn Tú thì không biết đã đi đâu mất. 

Chương 3155