Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 3159
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc này, một thanh đao bọc vải trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Tịch Quân, y ngạc nhiên: “Thúc phụ, đây là Thiên Đao, người, người có ý gì?” AdvertisementLý Mộ Bạch tiếp lời: “Ta vẫn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp để đưa nó cho cháu, bây giờ thời cơ đã đến!” AdvertisementLý Tịch Quân lắc đầu: “Thúc phụ, đao này là...” Lý Mộ Bạch cười: “Từ nhiều năm trước thúc phụ của cháu đã không cần ngoại vật này nữa. Đao này đối với ta chẳng khác gì một thanh gỗ, nhưng ở trong tay cháu nó lại khác. Đừng dông dài, nhận lấy đi!” Lý Tịch Quân không lưỡng lự nữa, y nhận lấy Thiên Đao, sau đó lại kính cẩn thi lễ: “Thúc phụ, bảo trọng!” Dứt lời, y quay lưng rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối tầm mắt của Lý Mộ Bạch. Lý Mộ Bạch dời mắt nhìn về phía con sông nhỏ, lúc này có một người đàn ông trung niên xuất hiện bên cạnh lão ta, ông ta nhìn con sông, cười nói: “Thích thật đấy!” Lý Mộ Bạch lạnh nhạt: “Sau ba giây, nếu ngươi còn đứng ở đây, tin ta, đầu ngươi nhất định sẽ rời khỏi cổ!” Người đàn ông trung niên lắc đầu cười: “Ông biết ông không giết được ta mà!” Lý Mộ Bạch nhìn người đàn ông trung niên: “Vậy thì thử xem?” Người đàn ông trung niên cười đáp: “Nghe ta nói một câu đã, nếu ông không động tâm, ta sẽ đi ngay và không đến làm phiền nữa!” Ông ta nhìn ngôi nhà tranh, sau đó nói: “Trong Phệ Linh tộc ta có một cấm thuật bí ẩn: Cấm thuật hồi hồn. Cấm thuật này có năng lực nghịch thiên, chỉ cần không phải hồn phi phách tán, có một sợi hồn hoặc một sợi phách là có thể sử dụng nó để giúp người ta sống lại”. Nghe vậy, chiếc cần câu trong tay Lý Mộ Bạch đột nhiên vỡ thành hư vô. Người đàn ông trung niên cười: “Nếu ông đồng ý, hiện tại cường giả trong tộc ta có thể thi triển cấm thuật này cho người thương của ông sống lại ngay!”
Lúc này, một thanh đao bọc vải trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Tịch Quân, y ngạc nhiên: “Thúc phụ, đây là Thiên Đao, người, người có ý gì?”
Advertisement
Lý Mộ Bạch tiếp lời: “Ta vẫn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp để đưa nó cho cháu, bây giờ thời cơ đã đến!”
Advertisement
Lý Tịch Quân lắc đầu: “Thúc phụ, đao này là...”
Lý Mộ Bạch cười: “Từ nhiều năm trước thúc phụ của cháu đã không cần ngoại vật này nữa. Đao này đối với ta chẳng khác gì một thanh gỗ, nhưng ở trong tay cháu nó lại khác. Đừng dông dài, nhận lấy đi!”
Lý Tịch Quân không lưỡng lự nữa, y nhận lấy Thiên Đao, sau đó lại kính cẩn thi lễ: “Thúc phụ, bảo trọng!”
Dứt lời, y quay lưng rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối tầm mắt của Lý Mộ Bạch.
Lý Mộ Bạch dời mắt nhìn về phía con sông nhỏ, lúc này có một người đàn ông trung niên xuất hiện bên cạnh lão ta, ông ta nhìn con sông, cười nói: “Thích thật đấy!”
Lý Mộ Bạch lạnh nhạt: “Sau ba giây, nếu ngươi còn đứng ở đây, tin ta, đầu ngươi nhất định sẽ rời khỏi cổ!”
Người đàn ông trung niên lắc đầu cười: “Ông biết ông không giết được ta mà!”
Lý Mộ Bạch nhìn người đàn ông trung niên: “Vậy thì thử xem?”
Người đàn ông trung niên cười đáp: “Nghe ta nói một câu đã, nếu ông không động tâm, ta sẽ đi ngay và không đến làm phiền nữa!”
Ông ta nhìn ngôi nhà tranh, sau đó nói: “Trong Phệ Linh tộc ta có một cấm thuật bí ẩn: Cấm thuật hồi hồn. Cấm thuật này có năng lực nghịch thiên, chỉ cần không phải hồn phi phách tán, có một sợi hồn hoặc một sợi phách là có thể sử dụng nó để giúp người ta sống lại”.
Nghe vậy, chiếc cần câu trong tay Lý Mộ Bạch đột nhiên vỡ thành hư vô.
Người đàn ông trung niên cười: “Nếu ông đồng ý, hiện tại cường giả trong tộc ta có thể thi triển cấm thuật này cho người thương của ông sống lại ngay!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lúc này, một thanh đao bọc vải trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Tịch Quân, y ngạc nhiên: “Thúc phụ, đây là Thiên Đao, người, người có ý gì?” AdvertisementLý Mộ Bạch tiếp lời: “Ta vẫn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp để đưa nó cho cháu, bây giờ thời cơ đã đến!” AdvertisementLý Tịch Quân lắc đầu: “Thúc phụ, đao này là...” Lý Mộ Bạch cười: “Từ nhiều năm trước thúc phụ của cháu đã không cần ngoại vật này nữa. Đao này đối với ta chẳng khác gì một thanh gỗ, nhưng ở trong tay cháu nó lại khác. Đừng dông dài, nhận lấy đi!” Lý Tịch Quân không lưỡng lự nữa, y nhận lấy Thiên Đao, sau đó lại kính cẩn thi lễ: “Thúc phụ, bảo trọng!” Dứt lời, y quay lưng rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối tầm mắt của Lý Mộ Bạch. Lý Mộ Bạch dời mắt nhìn về phía con sông nhỏ, lúc này có một người đàn ông trung niên xuất hiện bên cạnh lão ta, ông ta nhìn con sông, cười nói: “Thích thật đấy!” Lý Mộ Bạch lạnh nhạt: “Sau ba giây, nếu ngươi còn đứng ở đây, tin ta, đầu ngươi nhất định sẽ rời khỏi cổ!” Người đàn ông trung niên lắc đầu cười: “Ông biết ông không giết được ta mà!” Lý Mộ Bạch nhìn người đàn ông trung niên: “Vậy thì thử xem?” Người đàn ông trung niên cười đáp: “Nghe ta nói một câu đã, nếu ông không động tâm, ta sẽ đi ngay và không đến làm phiền nữa!” Ông ta nhìn ngôi nhà tranh, sau đó nói: “Trong Phệ Linh tộc ta có một cấm thuật bí ẩn: Cấm thuật hồi hồn. Cấm thuật này có năng lực nghịch thiên, chỉ cần không phải hồn phi phách tán, có một sợi hồn hoặc một sợi phách là có thể sử dụng nó để giúp người ta sống lại”. Nghe vậy, chiếc cần câu trong tay Lý Mộ Bạch đột nhiên vỡ thành hư vô. Người đàn ông trung niên cười: “Nếu ông đồng ý, hiện tại cường giả trong tộc ta có thể thi triển cấm thuật này cho người thương của ông sống lại ngay!”