Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3169

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Về phần thù lao thì ông ta tuyệt nhiên không nghĩ đến, bởi thực lực bản thân không cho phép.  Sau khi chia tay Huyền Thiên Sách, Diệp Huyên đi thẳng đến thư viện Vạn Duy.  Điều hắn phải làm lúc này là sửa chữa tháp Giới Ngục.  Vừa đặt chân đến thư viện, hắn đã chạm trán người quen cũ.  AdvertisementLâm Tiếu Thư, một trong sáu vị giáo tôn của thư viện Vạn Duy.  Diệp Huyên bật cười: “Thì ra là Lâm giáo tôn! Lâu ngày không gặp, ngài càng lúc càng trông có tinh thần hơn đấy”.  AdvertisementÔng ta chỉ liếc hắn một cái rồi xoay gót rời đi.  Gây sự với Diệp Huyên đã không mang lại ý nghĩa gì nữa, vì vậy ông ta không làm.  Thư viện hôm nay do Trương Văn Tú làm chủ, một người một khi đã tàn nhẫn thì sẽ không đặt bất cứ thứ gì vào mắt, khiến ông ta còn sợ hơn cả nữ phu tử.  Hơn nữa, thế cục bây giờ ra sao cũng đã quá rõ ràng: thư viện Vạn Duy cần liên thủ với Diệp Huyên.  Diệp Huyên đi đến viện của Trương Văn Tú. Biết nàng ta ở trong phòng, hắn vừa định đi vào thì một ông lão mặc áo bào đen chợt xuất hiện: “Diệp thần sư, xin hãy đợi trong chốc lát”.  "Được”.  Hắn gật đầu rồi lui sang bên.  Ông lão chỉ nhìn hắn một cái.  Diệp Huyên lướt mắt nhìn bốn phía, nói: “Tiền bối này, theo ta biết thì thư viện có sáu vị giáo tôn, nhưng hiện nay hình như chỉ có bốn. Hai người còn lại đâu?"  Ông lão đang toan nói thì cửa phòng phía sau mở ra. Trương Văn Tú bước ra trong một bộ váy dài đen bó sát đơn giản, tóc búi cao cao sau đầu thành một chiếc đuôi ngựa, trông khí khái hào sảng hơn trước rất nhiều.  Thấy nàng ta xuất hiện, ông lão lui xuống.  Trương Văn Tú đi đến trước Diệp Huyên, nhàn nhạt cất lời: “Ngươi hỏi về họ làm gì?"  Diệp Huyên cười: “Bây giờ không phải lúc nguy cấp sao? Ta thấy cô nên gọi họ về là vừa rồi”.  Nàng ta nhìn sang ông lão áo đen: “Có tin tức của họ không?"  Ông ta gật đầu: “Đã điều tra ra. Trương giáo tôn và Tô giáo tôn nói xong việc sẽ trở về”.  "Còn Trần Nhất Mộng?"  "Vẫn đang truy tìm”.Trương Văn Tú gật đầu: “Phải tìm cho bằng được. Nếu gã không chịu về, cứ nói ta sẽ khai trừ học tịch, trục xuất gã khỏi sư môn, ta nói được làm được”.  Ông lão áo đen tỏ vẻ chần chừ: “Việc này...”  "Cứ làm theo đi”, Trương Văn Tú nói.  "Vâng”.  "Còn người phụ nữ kia thì sao?"  Phu tử ư?  Ông lão áo đen lắc đầu: “Không có một chút tin tức”.

Về phần thù lao thì ông ta tuyệt nhiên không nghĩ đến, bởi thực lực bản thân không cho phép.  

Sau khi chia tay Huyền Thiên Sách, Diệp Huyên đi thẳng đến thư viện Vạn Duy.  

Điều hắn phải làm lúc này là sửa chữa tháp Giới Ngục.  

Vừa đặt chân đến thư viện, hắn đã chạm trán người quen cũ.  

Advertisement

Lâm Tiếu Thư, một trong sáu vị giáo tôn của thư viện Vạn Duy.  

Diệp Huyên bật cười: “Thì ra là Lâm giáo tôn! Lâu ngày không gặp, ngài càng lúc càng trông có tinh thần hơn đấy”.  

Advertisement

Ông ta chỉ liếc hắn một cái rồi xoay gót rời đi.  

Gây sự với Diệp Huyên đã không mang lại ý nghĩa gì nữa, vì vậy ông ta không làm.  

Thư viện hôm nay do Trương Văn Tú làm chủ, một người một khi đã tàn nhẫn thì sẽ không đặt bất cứ thứ gì vào mắt, khiến ông ta còn sợ hơn cả nữ phu tử.  

Hơn nữa, thế cục bây giờ ra sao cũng đã quá rõ ràng: thư viện Vạn Duy cần liên thủ với Diệp Huyên.  

Diệp Huyên đi đến viện của Trương Văn Tú. Biết nàng ta ở trong phòng, hắn vừa định đi vào thì một ông lão mặc áo bào đen chợt xuất hiện: “Diệp thần sư, xin hãy đợi trong chốc lát”.  

"Được”.  

Hắn gật đầu rồi lui sang bên.  

Ông lão chỉ nhìn hắn một cái.  

Diệp Huyên lướt mắt nhìn bốn phía, nói: “Tiền bối này, theo ta biết thì thư viện có sáu vị giáo tôn, nhưng hiện nay hình như chỉ có bốn. Hai người còn lại đâu?"  

Ông lão đang toan nói thì cửa phòng phía sau mở ra. Trương Văn Tú bước ra trong một bộ váy dài đen bó sát đơn giản, tóc búi cao cao sau đầu thành một chiếc đuôi ngựa, trông khí khái hào sảng hơn trước rất nhiều.  

Thấy nàng ta xuất hiện, ông lão lui xuống.  

Trương Văn Tú đi đến trước Diệp Huyên, nhàn nhạt cất lời: “Ngươi hỏi về họ làm gì?"  

Diệp Huyên cười: “Bây giờ không phải lúc nguy cấp sao? Ta thấy cô nên gọi họ về là vừa rồi”.  

Nàng ta nhìn sang ông lão áo đen: “Có tin tức của họ không?"  

Ông ta gật đầu: “Đã điều tra ra. Trương giáo tôn và Tô giáo tôn nói xong việc sẽ trở về”.  

"Còn Trần Nhất Mộng?"  

"Vẫn đang truy tìm”.

Trương Văn Tú gật đầu: “Phải tìm cho bằng được. Nếu gã không chịu về, cứ nói ta sẽ khai trừ học tịch, trục xuất gã khỏi sư môn, ta nói được làm được”.  

Ông lão áo đen tỏ vẻ chần chừ: “Việc này...”  

"Cứ làm theo đi”, Trương Văn Tú nói.  

"Vâng”.  

"Còn người phụ nữ kia thì sao?"  

Phu tử ư?  

Ông lão áo đen lắc đầu: “Không có một chút tin tức”.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Về phần thù lao thì ông ta tuyệt nhiên không nghĩ đến, bởi thực lực bản thân không cho phép.  Sau khi chia tay Huyền Thiên Sách, Diệp Huyên đi thẳng đến thư viện Vạn Duy.  Điều hắn phải làm lúc này là sửa chữa tháp Giới Ngục.  Vừa đặt chân đến thư viện, hắn đã chạm trán người quen cũ.  AdvertisementLâm Tiếu Thư, một trong sáu vị giáo tôn của thư viện Vạn Duy.  Diệp Huyên bật cười: “Thì ra là Lâm giáo tôn! Lâu ngày không gặp, ngài càng lúc càng trông có tinh thần hơn đấy”.  AdvertisementÔng ta chỉ liếc hắn một cái rồi xoay gót rời đi.  Gây sự với Diệp Huyên đã không mang lại ý nghĩa gì nữa, vì vậy ông ta không làm.  Thư viện hôm nay do Trương Văn Tú làm chủ, một người một khi đã tàn nhẫn thì sẽ không đặt bất cứ thứ gì vào mắt, khiến ông ta còn sợ hơn cả nữ phu tử.  Hơn nữa, thế cục bây giờ ra sao cũng đã quá rõ ràng: thư viện Vạn Duy cần liên thủ với Diệp Huyên.  Diệp Huyên đi đến viện của Trương Văn Tú. Biết nàng ta ở trong phòng, hắn vừa định đi vào thì một ông lão mặc áo bào đen chợt xuất hiện: “Diệp thần sư, xin hãy đợi trong chốc lát”.  "Được”.  Hắn gật đầu rồi lui sang bên.  Ông lão chỉ nhìn hắn một cái.  Diệp Huyên lướt mắt nhìn bốn phía, nói: “Tiền bối này, theo ta biết thì thư viện có sáu vị giáo tôn, nhưng hiện nay hình như chỉ có bốn. Hai người còn lại đâu?"  Ông lão đang toan nói thì cửa phòng phía sau mở ra. Trương Văn Tú bước ra trong một bộ váy dài đen bó sát đơn giản, tóc búi cao cao sau đầu thành một chiếc đuôi ngựa, trông khí khái hào sảng hơn trước rất nhiều.  Thấy nàng ta xuất hiện, ông lão lui xuống.  Trương Văn Tú đi đến trước Diệp Huyên, nhàn nhạt cất lời: “Ngươi hỏi về họ làm gì?"  Diệp Huyên cười: “Bây giờ không phải lúc nguy cấp sao? Ta thấy cô nên gọi họ về là vừa rồi”.  Nàng ta nhìn sang ông lão áo đen: “Có tin tức của họ không?"  Ông ta gật đầu: “Đã điều tra ra. Trương giáo tôn và Tô giáo tôn nói xong việc sẽ trở về”.  "Còn Trần Nhất Mộng?"  "Vẫn đang truy tìm”.Trương Văn Tú gật đầu: “Phải tìm cho bằng được. Nếu gã không chịu về, cứ nói ta sẽ khai trừ học tịch, trục xuất gã khỏi sư môn, ta nói được làm được”.  Ông lão áo đen tỏ vẻ chần chừ: “Việc này...”  "Cứ làm theo đi”, Trương Văn Tú nói.  "Vâng”.  "Còn người phụ nữ kia thì sao?"  Phu tử ư?  Ông lão áo đen lắc đầu: “Không có một chút tin tức”.

Chương 3169