Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 3183
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bởi vì Phù Văn Tông ở quá xa, hắn chỉ có thể lựa chọn nơi này. Vừa đặt chân đến, sắc mặt hắn đã trầm xuống khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang giằng co cùng Trương Văn Tú trên không trung. Sắc mặt Trương Văn Tú cũng không sáng sủa mấy khi nhìn thấy hắn vào giờ phút này, bởi điều này chẳng phải chuyện tốt lành gì. Diệp Huyên hết nhìn người đàn ông đến nhìn Trương Văn Tú, sau đó nhoẻn cười: “Văn Tú cô nương, ta đến để đọc sách”. AdvertisementTrương Văn Tú đáp mà mặt lạnh tanh: “Ngươi không nói thẳng là đang bị đuổi giết nên tìm chỗ lánh nạn được à?” Diệp Huyên: “…” AdvertisementNgười đàn ông nhìn hắn, nói: “Không ngờ ngươi lại chạy về đây”. “Thất vọng lắm sao?”, Diệp Huyên cười. Đối phương lắc đầu: “Có một chút”. Đúng lúc ấy, người đàn ông đeo cổ cầm và các cường giả Phệ Linh tộc cũng xuất hiện trên không. Chúng cường giả thư viện cũng ồ ạt tiến tới, nhưng số lượng và chất lượng rõ ràng đều thua xa phe đối địch. Chủ yếu là bởi vì còn một số người trước kia chưa trở về. Người đàn ông trên không trung cười nói: “Văn Tú cô nương, mục đích hôm nay của chúng ta chỉ có một: giết người tên Diệp Huyên này. Nếu cô không ra tay, chúng ta sẽ lập tức rời đi sau khi giết hắn. Chúng ta nói được làm được!” Trương Văn Tú cũng cười: “Nguyên Thắng, ngươi động não được không vậy? Giết hắn rồi, mục tiêu kế tiếp của các ngươi còn chẳng phải thư viện Vạn Duy chúng ta sao? Đừng để ta cho rằng Phệ Linh tộc các ngươi chỉ là một lũ thiểu năng chứ”. Diệp Huyên giơ ngón cái: “Mắng quá hay! Quá tuyệt vời!” Trương Văn Tú liếc xéo: “Ngươi câm mồm cho ta”. Nhận ra nàng ta đang thật sự điên tiết, không nên chọc vào thì hơn, Diệp Huyên quyết đoán ngậm miệng. Dù sao bây giờ hắn còn nơi nào để đi ngoài thư viện Vạn Duy nữa đâu. Người tên Nguyên Thắng bật cười: “Nếu cô nương đã quyết bảo vệ tên Diệp Huyên này thì Phệ Linh tộc chúng ta đành mạo phạm vậy”. Vừa dứt lời, bốn ông lão mặc áo trắng xuất hiện sau lưng gã, miệng lẩm nhẩm niệm chú gì đó. Không lâu sau, bầu trời bỗng tối sầm đi, bảy ngôi sao hiện lên trong vũ trụ. Là trận pháp! Xem ra Phệ Linh tộc này không phải tay vừa đâu! Diệp Huyên biến sắc, như nghĩ đến gì đó mà hỏi thầm: “Liên Thiển cô nương, có đạo tắc Trận Pháp không?" "Có”. Nghe nàng ta trả lời, hắn vội hỏi: “Là ai?" Liên Thiển đáp: “Tầng tám rất giỏi bày trận, phân nửa đại trận trong thư viện đều do một tay nàng hoàn thành, lợi hại vô cùng”. "Vậy nàng ấy đang ở đâu?"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì Phù Văn Tông ở quá xa, hắn chỉ có thể lựa chọn nơi này.
Vừa đặt chân đến, sắc mặt hắn đã trầm xuống khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang giằng co cùng Trương Văn Tú trên không trung.
Sắc mặt Trương Văn Tú cũng không sáng sủa mấy khi nhìn thấy hắn vào giờ phút này, bởi điều này chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Diệp Huyên hết nhìn người đàn ông đến nhìn Trương Văn Tú, sau đó nhoẻn cười: “Văn Tú cô nương, ta đến để đọc sách”.
Advertisement
Trương Văn Tú đáp mà mặt lạnh tanh: “Ngươi không nói thẳng là đang bị đuổi giết nên tìm chỗ lánh nạn được à?”
Diệp Huyên: “…”
Advertisement
Người đàn ông nhìn hắn, nói: “Không ngờ ngươi lại chạy về đây”.
“Thất vọng lắm sao?”, Diệp Huyên cười.
Đối phương lắc đầu: “Có một chút”.
Đúng lúc ấy, người đàn ông đeo cổ cầm và các cường giả Phệ Linh tộc cũng xuất hiện trên không.
Chúng cường giả thư viện cũng ồ ạt tiến tới, nhưng số lượng và chất lượng rõ ràng đều thua xa phe đối địch.
Chủ yếu là bởi vì còn một số người trước kia chưa trở về.
Người đàn ông trên không trung cười nói: “Văn Tú cô nương, mục đích hôm nay của chúng ta chỉ có một: giết người tên Diệp Huyên này. Nếu cô không ra tay, chúng ta sẽ lập tức rời đi sau khi giết hắn. Chúng ta nói được làm được!”
Trương Văn Tú cũng cười: “Nguyên Thắng, ngươi động não được không vậy? Giết hắn rồi, mục tiêu kế tiếp của các ngươi còn chẳng phải thư viện Vạn Duy chúng ta sao? Đừng để ta cho rằng Phệ Linh tộc các ngươi chỉ là một lũ thiểu năng chứ”.
Diệp Huyên giơ ngón cái: “Mắng quá hay! Quá tuyệt vời!”
Trương Văn Tú liếc xéo: “Ngươi câm mồm cho ta”.
Nhận ra nàng ta đang thật sự điên tiết, không nên chọc vào thì hơn, Diệp Huyên quyết đoán ngậm miệng.
Dù sao bây giờ hắn còn nơi nào để đi ngoài thư viện Vạn Duy nữa đâu.
Người tên Nguyên Thắng bật cười: “Nếu cô nương đã quyết bảo vệ tên Diệp Huyên này thì Phệ Linh tộc chúng ta đành mạo phạm vậy”.
Vừa dứt lời, bốn ông lão mặc áo trắng xuất hiện sau lưng gã, miệng lẩm nhẩm niệm chú gì đó. Không lâu sau, bầu trời bỗng tối sầm đi, bảy ngôi sao hiện lên trong vũ trụ.
Là trận pháp!
Xem ra Phệ Linh tộc này không phải tay vừa đâu!
Diệp Huyên biến sắc, như nghĩ đến gì đó mà hỏi thầm: “Liên Thiển cô nương, có đạo tắc Trận Pháp không?"
"Có”.
Nghe nàng ta trả lời, hắn vội hỏi: “Là ai?"
Liên Thiển đáp: “Tầng tám rất giỏi bày trận, phân nửa đại trận trong thư viện đều do một tay nàng hoàn thành, lợi hại vô cùng”.
"Vậy nàng ấy đang ở đâu?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bởi vì Phù Văn Tông ở quá xa, hắn chỉ có thể lựa chọn nơi này. Vừa đặt chân đến, sắc mặt hắn đã trầm xuống khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang giằng co cùng Trương Văn Tú trên không trung. Sắc mặt Trương Văn Tú cũng không sáng sủa mấy khi nhìn thấy hắn vào giờ phút này, bởi điều này chẳng phải chuyện tốt lành gì. Diệp Huyên hết nhìn người đàn ông đến nhìn Trương Văn Tú, sau đó nhoẻn cười: “Văn Tú cô nương, ta đến để đọc sách”. AdvertisementTrương Văn Tú đáp mà mặt lạnh tanh: “Ngươi không nói thẳng là đang bị đuổi giết nên tìm chỗ lánh nạn được à?” Diệp Huyên: “…” AdvertisementNgười đàn ông nhìn hắn, nói: “Không ngờ ngươi lại chạy về đây”. “Thất vọng lắm sao?”, Diệp Huyên cười. Đối phương lắc đầu: “Có một chút”. Đúng lúc ấy, người đàn ông đeo cổ cầm và các cường giả Phệ Linh tộc cũng xuất hiện trên không. Chúng cường giả thư viện cũng ồ ạt tiến tới, nhưng số lượng và chất lượng rõ ràng đều thua xa phe đối địch. Chủ yếu là bởi vì còn một số người trước kia chưa trở về. Người đàn ông trên không trung cười nói: “Văn Tú cô nương, mục đích hôm nay của chúng ta chỉ có một: giết người tên Diệp Huyên này. Nếu cô không ra tay, chúng ta sẽ lập tức rời đi sau khi giết hắn. Chúng ta nói được làm được!” Trương Văn Tú cũng cười: “Nguyên Thắng, ngươi động não được không vậy? Giết hắn rồi, mục tiêu kế tiếp của các ngươi còn chẳng phải thư viện Vạn Duy chúng ta sao? Đừng để ta cho rằng Phệ Linh tộc các ngươi chỉ là một lũ thiểu năng chứ”. Diệp Huyên giơ ngón cái: “Mắng quá hay! Quá tuyệt vời!” Trương Văn Tú liếc xéo: “Ngươi câm mồm cho ta”. Nhận ra nàng ta đang thật sự điên tiết, không nên chọc vào thì hơn, Diệp Huyên quyết đoán ngậm miệng. Dù sao bây giờ hắn còn nơi nào để đi ngoài thư viện Vạn Duy nữa đâu. Người tên Nguyên Thắng bật cười: “Nếu cô nương đã quyết bảo vệ tên Diệp Huyên này thì Phệ Linh tộc chúng ta đành mạo phạm vậy”. Vừa dứt lời, bốn ông lão mặc áo trắng xuất hiện sau lưng gã, miệng lẩm nhẩm niệm chú gì đó. Không lâu sau, bầu trời bỗng tối sầm đi, bảy ngôi sao hiện lên trong vũ trụ. Là trận pháp! Xem ra Phệ Linh tộc này không phải tay vừa đâu! Diệp Huyên biến sắc, như nghĩ đến gì đó mà hỏi thầm: “Liên Thiển cô nương, có đạo tắc Trận Pháp không?" "Có”. Nghe nàng ta trả lời, hắn vội hỏi: “Là ai?" Liên Thiển đáp: “Tầng tám rất giỏi bày trận, phân nửa đại trận trong thư viện đều do một tay nàng hoàn thành, lợi hại vô cùng”. "Vậy nàng ấy đang ở đâu?"