Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3339

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn từ bên dưới là bốn vết nứt không gian màu đen không nhìn thấy điểm cuối.  Dị Thú Kinh trong không trung nhìn tay mình, tay ả ta đã trở nên hư ảo, không chỉ tay mà lúc này, cả người ả ta đều như thế!  AdvertisementMột đòn khi nãy đã trực tiếp đả thương bản nguyên của ả ta!  Dị Thú Kinh nhìn về phía Diệp Huyên: “Tháp này của ngươi là thứ quỷ gì vậy!”  AdvertisementTháp Giới Ngục không ngừng rung lên, một lực lượng mạnh mẽ lại tập trung một lần nữa.   Thấy thế, sắc mặt Dị Thú Kinh thay đổi, ả ta liếc Diệp Huyên: “Ngươi hãy đợi đấy!”  Nói xong, ả ta mang theo con quái thú xoay người biến mất ở chân trời.  Không phải ả ta sợ Diệp Huyên, dù một đòn khi nãy khiến ả ta bị thương nặng, nhưng ả ta vẫn có thể đánh tiếp!  Cái ả ta thật sự sợ là cô bé bên dưới, nếu lúc này cô bé liên thủ với Diệp Huyên thì ả ta sẽ nguy hiểm!  Nếu là trước đây, ả ta có thể ra lệnh cho tất cả dị thú ở nơi này.  Nhưng bây giờ, có một vài dị thú đã không thèm quan tâm đến ả ta nữa.  Vì ả ta yếu!  Năm đó ả ta chống lại Ngũ Duy kiếp, dù vẫn còn sống nhưng cũng bị thương nặng, sau đó khó khăn lắm mới khôi phục được chút nguyên khí thì lại bị Tiên Tri phong ấn, vì thế bây giờ ả ta có thực lực còn không bằng ba phần thời kỳ đỉnh cao của mình!  Bây giờ ả ta phải mau chóng hồi phục, nếu không dị thú trong này sẽ đồng loạt tạo phản rồi.  Tuy hơi không cam lòng, nhưng ả ta không còn sự lựa chọn nào khác cả, vì lúc này ả ta chợt phát hiện Diệp Huyên không hề yếu như trong tưởng tượng của ả ta!  Sau khi Dị Thú Kinh rời đi, Diệp Huyên trong không trung đột nhiên ngã thẳng xuống.  Khi nãy sử dụng cả bốn đạo tắc và tháp Giới Ngục thật sự khiến hắn vô cùng mệt mỏi.  Suy yếu!  Lúc này hắn đang vô cùng suy yếu, cả người không có chút sức lực. Không chỉ thân thể suy yếu mà cả linh hồn cũng vậy.  Vào lúc hắn sắp rơi xuống đất, cô bé kia đột nhiên đón lấy hắn, cô bé nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, dường như cô bé nghĩ đến điều gì, bèn lấy nước suối Sinh Mệnh hắn cho cô bé khi nãy, sau đó đưa tới bên miệng Diệp Huyên.  Diệp Huyên cũng không từ chối mà uống vào, một bình sao mà đủ? Thế là hắn lại lấy thêm mấy bình uống vào.  Khoảng nửa canh giờ sau, hắn mới cảm thấy thân thể đỡ hơn một chút.

Nhìn từ bên dưới là bốn vết nứt không gian màu đen không nhìn thấy điểm cuối.  

Dị Thú Kinh trong không trung nhìn tay mình, tay ả ta đã trở nên hư ảo, không chỉ tay mà lúc này, cả người ả ta đều như thế!  

Advertisement

Một đòn khi nãy đã trực tiếp đả thương bản nguyên của ả ta!  

Dị Thú Kinh nhìn về phía Diệp Huyên: “Tháp này của ngươi là thứ quỷ gì vậy!”  

Advertisement

Tháp Giới Ngục không ngừng rung lên, một lực lượng mạnh mẽ lại tập trung một lần nữa.   

Thấy thế, sắc mặt Dị Thú Kinh thay đổi, ả ta liếc Diệp Huyên: “Ngươi hãy đợi đấy!”  

Nói xong, ả ta mang theo con quái thú xoay người biến mất ở chân trời.  

Không phải ả ta sợ Diệp Huyên, dù một đòn khi nãy khiến ả ta bị thương nặng, nhưng ả ta vẫn có thể đánh tiếp!  

Cái ả ta thật sự sợ là cô bé bên dưới, nếu lúc này cô bé liên thủ với Diệp Huyên thì ả ta sẽ nguy hiểm!  

Nếu là trước đây, ả ta có thể ra lệnh cho tất cả dị thú ở nơi này.  

Nhưng bây giờ, có một vài dị thú đã không thèm quan tâm đến ả ta nữa.  

Vì ả ta yếu!  

Năm đó ả ta chống lại Ngũ Duy kiếp, dù vẫn còn sống nhưng cũng bị thương nặng, sau đó khó khăn lắm mới khôi phục được chút nguyên khí thì lại bị Tiên Tri phong ấn, vì thế bây giờ ả ta có thực lực còn không bằng ba phần thời kỳ đỉnh cao của mình!  

Bây giờ ả ta phải mau chóng hồi phục, nếu không dị thú trong này sẽ đồng loạt tạo phản rồi.  

Tuy hơi không cam lòng, nhưng ả ta không còn sự lựa chọn nào khác cả, vì lúc này ả ta chợt phát hiện Diệp Huyên không hề yếu như trong tưởng tượng của ả ta!  

Sau khi Dị Thú Kinh rời đi, Diệp Huyên trong không trung đột nhiên ngã thẳng xuống.  

Khi nãy sử dụng cả bốn đạo tắc và tháp Giới Ngục thật sự khiến hắn vô cùng mệt mỏi.  

Suy yếu!  

Lúc này hắn đang vô cùng suy yếu, cả người không có chút sức lực. Không chỉ thân thể suy yếu mà cả linh hồn cũng vậy.  

Vào lúc hắn sắp rơi xuống đất, cô bé kia đột nhiên đón lấy hắn, cô bé nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, dường như cô bé nghĩ đến điều gì, bèn lấy nước suối Sinh Mệnh hắn cho cô bé khi nãy, sau đó đưa tới bên miệng Diệp Huyên.  

Diệp Huyên cũng không từ chối mà uống vào, một bình sao mà đủ? Thế là hắn lại lấy thêm mấy bình uống vào.  

Khoảng nửa canh giờ sau, hắn mới cảm thấy thân thể đỡ hơn một chút.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn từ bên dưới là bốn vết nứt không gian màu đen không nhìn thấy điểm cuối.  Dị Thú Kinh trong không trung nhìn tay mình, tay ả ta đã trở nên hư ảo, không chỉ tay mà lúc này, cả người ả ta đều như thế!  AdvertisementMột đòn khi nãy đã trực tiếp đả thương bản nguyên của ả ta!  Dị Thú Kinh nhìn về phía Diệp Huyên: “Tháp này của ngươi là thứ quỷ gì vậy!”  AdvertisementTháp Giới Ngục không ngừng rung lên, một lực lượng mạnh mẽ lại tập trung một lần nữa.   Thấy thế, sắc mặt Dị Thú Kinh thay đổi, ả ta liếc Diệp Huyên: “Ngươi hãy đợi đấy!”  Nói xong, ả ta mang theo con quái thú xoay người biến mất ở chân trời.  Không phải ả ta sợ Diệp Huyên, dù một đòn khi nãy khiến ả ta bị thương nặng, nhưng ả ta vẫn có thể đánh tiếp!  Cái ả ta thật sự sợ là cô bé bên dưới, nếu lúc này cô bé liên thủ với Diệp Huyên thì ả ta sẽ nguy hiểm!  Nếu là trước đây, ả ta có thể ra lệnh cho tất cả dị thú ở nơi này.  Nhưng bây giờ, có một vài dị thú đã không thèm quan tâm đến ả ta nữa.  Vì ả ta yếu!  Năm đó ả ta chống lại Ngũ Duy kiếp, dù vẫn còn sống nhưng cũng bị thương nặng, sau đó khó khăn lắm mới khôi phục được chút nguyên khí thì lại bị Tiên Tri phong ấn, vì thế bây giờ ả ta có thực lực còn không bằng ba phần thời kỳ đỉnh cao của mình!  Bây giờ ả ta phải mau chóng hồi phục, nếu không dị thú trong này sẽ đồng loạt tạo phản rồi.  Tuy hơi không cam lòng, nhưng ả ta không còn sự lựa chọn nào khác cả, vì lúc này ả ta chợt phát hiện Diệp Huyên không hề yếu như trong tưởng tượng của ả ta!  Sau khi Dị Thú Kinh rời đi, Diệp Huyên trong không trung đột nhiên ngã thẳng xuống.  Khi nãy sử dụng cả bốn đạo tắc và tháp Giới Ngục thật sự khiến hắn vô cùng mệt mỏi.  Suy yếu!  Lúc này hắn đang vô cùng suy yếu, cả người không có chút sức lực. Không chỉ thân thể suy yếu mà cả linh hồn cũng vậy.  Vào lúc hắn sắp rơi xuống đất, cô bé kia đột nhiên đón lấy hắn, cô bé nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, dường như cô bé nghĩ đến điều gì, bèn lấy nước suối Sinh Mệnh hắn cho cô bé khi nãy, sau đó đưa tới bên miệng Diệp Huyên.  Diệp Huyên cũng không từ chối mà uống vào, một bình sao mà đủ? Thế là hắn lại lấy thêm mấy bình uống vào.  Khoảng nửa canh giờ sau, hắn mới cảm thấy thân thể đỡ hơn một chút.

Chương 3339