Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3343

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghĩ đến người phụ nữ kia, Diệp Huyên chợt thấy nhớ nàng.  Đã lâu rồi không gặp nàng!  Cũng không biết bây giờ nàng thế nào rồi!  Diệp Huyên lắc đầu, thôi không suy nghĩ nữa, hắn quay đầu nhìn cô bé bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cô bé ngẩng đầu nhìn hắn.  AdvertisementDiệp Huyên cười nói: “Ngươi có tên không?”  Cô bé mở to mắt, không nói gì.  Diệp Huyên lại hỏi: “Không có à?”  AdvertisementCô bé đột nhiên dừng lại, cầm thiết kiếm gỉ sét lên quẹt nhẹ mấy cái xuống đất, trước mặt Diệp Huyên nhanh chóng xuất hiện một chữ Phạn.  Phạn?  Diệp Huyên nhíu mày: “Chỉ một chữ thôi à?”  Cô bé gật đầu.  Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Vậy sau này sẽ gọi ngươi là Tiểu Phạn, được chứ?”  Bé gái chớp mắt, Diệp Huyên cười nói: “Gọi như thế thuận miệng hơn!”  Cô bé gật đầu, rõ ràng là đồng ý.  Diệp Huyên cười, lúc này, phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.  Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy nơi dẫn đến tiếng nổ, hắn lập tức trợn to mắt!  Là thôn Đại Đạo!  Hắn quay đầu nhìn Tiểu Phạn ở bên cạnh, mà Tiểu Phạn đã không còn ở đó nữa!  Diệp Huyên thầm thấy hoảng hốt, lập tức chạy đi, khi đi tới trước thôn Đại Đạo, hắn lập tức ngây người.  Lúc này, thôn Đại Đạo đã bị san thành bình địa.  Chó cỏ đâu?  Diệp Huyên vội vàng đi tới chỗ Tiểu Phạn ở cách đó không xa, con chó đang nằm trước mặt Tiểu Phạn, lúc này nó đã thoi thóp, người không ngừng run rẩy, trong miệng liên tục có máu tươi chảy ra.  Thấy cảnh này, Diệp Huyên lập tức tái mặt.  Tiểu Phạn nhìn con chó đang thoi thóp, cô bé sững sờ, sau đó ném thanh kiếm xuống nhào về phía con chó, mà lúc này, con chó đột nhiên nổ tung, biến thành một làn sương máu!  Tiểu Phạn vừa nhào tới lập tức đờ người, một lát sau, cô bé đột nhiên đập hai tay xuống đất, mắt trợn to, gào thét: “A!”  Ầm ầm!  Trong nháy mắt, mặt đất trong phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh lập tức nứt ra, vô số ngọn núi đổ sụp xuống.  Lúc này, toàn bộ Vĩnh Sinh Chi Địa đều ngạc nhiên, vô số dị thú dị linh đều chú ý đến thôn Đại Đạo.  Tiểu Phạn trước mặt Diệp Huyên không ngừng đập hai tay xuống đất, cô bé khàn giọng rống to, nước mắt không ngừng tuôn rơi.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghĩ đến người phụ nữ kia, Diệp Huyên chợt thấy nhớ nàng.  

Đã lâu rồi không gặp nàng!  

Cũng không biết bây giờ nàng thế nào rồi!  

Diệp Huyên lắc đầu, thôi không suy nghĩ nữa, hắn quay đầu nhìn cô bé bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cô bé ngẩng đầu nhìn hắn.  

Advertisement

Diệp Huyên cười nói: “Ngươi có tên không?”  

Cô bé mở to mắt, không nói gì.  

Diệp Huyên lại hỏi: “Không có à?”  

Advertisement

Cô bé đột nhiên dừng lại, cầm thiết kiếm gỉ sét lên quẹt nhẹ mấy cái xuống đất, trước mặt Diệp Huyên nhanh chóng xuất hiện một chữ Phạn.  

Phạn?  

Diệp Huyên nhíu mày: “Chỉ một chữ thôi à?”  

Cô bé gật đầu.  

Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Vậy sau này sẽ gọi ngươi là Tiểu Phạn, được chứ?”  

Bé gái chớp mắt, Diệp Huyên cười nói: “Gọi như thế thuận miệng hơn!”  

Cô bé gật đầu, rõ ràng là đồng ý.  

Diệp Huyên cười, lúc này, phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.  

Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy nơi dẫn đến tiếng nổ, hắn lập tức trợn to mắt!  

Là thôn Đại Đạo!  

Hắn quay đầu nhìn Tiểu Phạn ở bên cạnh, mà Tiểu Phạn đã không còn ở đó nữa!  

Diệp Huyên thầm thấy hoảng hốt, lập tức chạy đi, khi đi tới trước thôn Đại Đạo, hắn lập tức ngây người.  

Lúc này, thôn Đại Đạo đã bị san thành bình địa.  

Chó cỏ đâu?  

Diệp Huyên vội vàng đi tới chỗ Tiểu Phạn ở cách đó không xa, con chó đang nằm trước mặt Tiểu Phạn, lúc này nó đã thoi thóp, người không ngừng run rẩy, trong miệng liên tục có máu tươi chảy ra.  

Thấy cảnh này, Diệp Huyên lập tức tái mặt.  

Tiểu Phạn nhìn con chó đang thoi thóp, cô bé sững sờ, sau đó ném thanh kiếm xuống nhào về phía con chó, mà lúc này, con chó đột nhiên nổ tung, biến thành một làn sương máu!  

Tiểu Phạn vừa nhào tới lập tức đờ người, một lát sau, cô bé đột nhiên đập hai tay xuống đất, mắt trợn to, gào thét: “A!”  

Ầm ầm!  

Trong nháy mắt, mặt đất trong phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh lập tức nứt ra, vô số ngọn núi đổ sụp xuống.  

Lúc này, toàn bộ Vĩnh Sinh Chi Địa đều ngạc nhiên, vô số dị thú dị linh đều chú ý đến thôn Đại Đạo.  

Tiểu Phạn trước mặt Diệp Huyên không ngừng đập hai tay xuống đất, cô bé khàn giọng rống to, nước mắt không ngừng tuôn rơi.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghĩ đến người phụ nữ kia, Diệp Huyên chợt thấy nhớ nàng.  Đã lâu rồi không gặp nàng!  Cũng không biết bây giờ nàng thế nào rồi!  Diệp Huyên lắc đầu, thôi không suy nghĩ nữa, hắn quay đầu nhìn cô bé bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cô bé ngẩng đầu nhìn hắn.  AdvertisementDiệp Huyên cười nói: “Ngươi có tên không?”  Cô bé mở to mắt, không nói gì.  Diệp Huyên lại hỏi: “Không có à?”  AdvertisementCô bé đột nhiên dừng lại, cầm thiết kiếm gỉ sét lên quẹt nhẹ mấy cái xuống đất, trước mặt Diệp Huyên nhanh chóng xuất hiện một chữ Phạn.  Phạn?  Diệp Huyên nhíu mày: “Chỉ một chữ thôi à?”  Cô bé gật đầu.  Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Vậy sau này sẽ gọi ngươi là Tiểu Phạn, được chứ?”  Bé gái chớp mắt, Diệp Huyên cười nói: “Gọi như thế thuận miệng hơn!”  Cô bé gật đầu, rõ ràng là đồng ý.  Diệp Huyên cười, lúc này, phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.  Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy nơi dẫn đến tiếng nổ, hắn lập tức trợn to mắt!  Là thôn Đại Đạo!  Hắn quay đầu nhìn Tiểu Phạn ở bên cạnh, mà Tiểu Phạn đã không còn ở đó nữa!  Diệp Huyên thầm thấy hoảng hốt, lập tức chạy đi, khi đi tới trước thôn Đại Đạo, hắn lập tức ngây người.  Lúc này, thôn Đại Đạo đã bị san thành bình địa.  Chó cỏ đâu?  Diệp Huyên vội vàng đi tới chỗ Tiểu Phạn ở cách đó không xa, con chó đang nằm trước mặt Tiểu Phạn, lúc này nó đã thoi thóp, người không ngừng run rẩy, trong miệng liên tục có máu tươi chảy ra.  Thấy cảnh này, Diệp Huyên lập tức tái mặt.  Tiểu Phạn nhìn con chó đang thoi thóp, cô bé sững sờ, sau đó ném thanh kiếm xuống nhào về phía con chó, mà lúc này, con chó đột nhiên nổ tung, biến thành một làn sương máu!  Tiểu Phạn vừa nhào tới lập tức đờ người, một lát sau, cô bé đột nhiên đập hai tay xuống đất, mắt trợn to, gào thét: “A!”  Ầm ầm!  Trong nháy mắt, mặt đất trong phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh lập tức nứt ra, vô số ngọn núi đổ sụp xuống.  Lúc này, toàn bộ Vĩnh Sinh Chi Địa đều ngạc nhiên, vô số dị thú dị linh đều chú ý đến thôn Đại Đạo.  Tiểu Phạn trước mặt Diệp Huyên không ngừng đập hai tay xuống đất, cô bé khàn giọng rống to, nước mắt không ngừng tuôn rơi.  

Chương 3343