Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3353

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. "Vậy ngươi không biết gì về người phụ nữ, à, vị tiền bối kia cả”.  Huyền Ngoa: “Thiên Mạch giả, trời sinh dị mạch, mạch do trời cao ban cho, ngươi có biết điều này có nghĩa gì không?"  Tầng chín: “Không, ta chẳng biết gì cả, chỉ biết không có gì là không thể giải quyết trong một kiếm với người phụ nữ kia. Nếu có thì tối đa hai kiếm”.  AdvertisementThấy Huyền Ngoa còn đang định mở miệng, y chặn họng: “Ngươi còn cãi nữa là ta đi ra đánh đấy”.  Diệp Huyên: “...”AdvertisementDiệp Huyên nghe mà cảm thấy có chút buồn cười.  Có thể thấy trong lòng tầng chín, cô gái váy trắng đã vô địch thiên hạ.  Huyền Ngoa chỉ liếc liếc phần bụng Diệp Huyên rồi không nói gì nữa.  Bởi nàng ta cho rằng người bên trong không thuộc về cùng thời đại với mình, chưa từng chứng kiến sự kh ủng bố của Thiên Mạch giả, vì vậy có nói thế nào nữa cũng vô dụng.  Tầng chín cũng không tiếp tục.  Bởi Huyền Ngoa này chưa từng nhìn thấy người phụ nữ kia đáng sợ nhường nào, y có nói gì cũng như nước đổ lá khoai.  Bốn bề bỗng trở nên yên tĩnh.  Diệp Huyên thầm nói trong lòng: “Tiền bối, người cho rằng cô gái váy trắng và Tiên Tri, ai lợi hại hơn ai?"  Thấy đối phương không đáp, hắn cười: “Người cũng không biết sao?"  Tầng chín thấp giọng thở dài: “Ta cũng từng nghĩ về vấn đề này, nhưng lại không thể trả lời”.  "Vì sao?", Diệp Huyên không hiểu.  Tầng chín: “Bởi vì ta không biết thực lực chân chính của họ mạnh đến đâu, nhưng theo ta thì mỗi người mạnh theo một cách khác nhau”.  "Vì sao lại nói vậy?"  "Sức mạnh của Tiên Tri nằm ở kiến thức. Hắn ta hiểu biết thế giới này rõ như lòng bàn tay, từ không gian, duy độ, thời gian, luân hồi đều được nghiên cứu cặn kẽ. Mà sức mạnh của người phụ nữ kia thì chính là sức mạnh đơn thuần. Có kiếm trong tay, nàng ta vô địch thiên hạ. Vì vậy ta cũng không thể trả lời ai mạnh hơn ai, trừ khi bọn họ xông vào đánh nhau một trận. Mà ai cũng mạnh hơn ta hết, có đánh ta nhừ tử cũng là thường”.  Diệp Huyên: “...”  Đúng lúc ấy, Huyền Ngoa nói: “Ngươi nhìn nơi kia kìa”.  Diệp Huyên ngẩng đầu lên, thấy một dị thú đang ngồi xổm cách đó không xa.  Hắn không khỏi nheo mắt lại, bởi đây chính là con vượn khổng lồ hắn từng gặp lúc đến đây.  Nó ngồi đó với thân hình đồ sộ như một quả núi, trông đáng sợ vô cùng.  Diệp Huyên quay sang hỏi Huyền Ngoa: “Đây là dị thú gì vậy?"  Nàng ta cười: “Là Lệ Viên, sở hữu thân hình khổng lồ nhất trong tất cả các dị thú”.  Diệp Huyên: “Còn sức mạnh?" 

"Vậy ngươi không biết gì về người phụ nữ, à, vị tiền bối kia cả”.  

Huyền Ngoa: “Thiên Mạch giả, trời sinh dị mạch, mạch do trời cao ban cho, ngươi có biết điều này có nghĩa gì không?"  

Tầng chín: “Không, ta chẳng biết gì cả, chỉ biết không có gì là không thể giải quyết trong một kiếm với người phụ nữ kia. Nếu có thì tối đa hai kiếm”.  

Advertisement

Thấy Huyền Ngoa còn đang định mở miệng, y chặn họng: “Ngươi còn cãi nữa là ta đi ra đánh đấy”.  

Diệp Huyên: “...”

Advertisement

Diệp Huyên nghe mà cảm thấy có chút buồn cười.  

Có thể thấy trong lòng tầng chín, cô gái váy trắng đã vô địch thiên hạ.  

Huyền Ngoa chỉ liếc liếc phần bụng Diệp Huyên rồi không nói gì nữa.  

Bởi nàng ta cho rằng người bên trong không thuộc về cùng thời đại với mình, chưa từng chứng kiến sự kh ủng bố của Thiên Mạch giả, vì vậy có nói thế nào nữa cũng vô dụng.  

Tầng chín cũng không tiếp tục.  

Bởi Huyền Ngoa này chưa từng nhìn thấy người phụ nữ kia đáng sợ nhường nào, y có nói gì cũng như nước đổ lá khoai.  

Bốn bề bỗng trở nên yên tĩnh.  

Diệp Huyên thầm nói trong lòng: “Tiền bối, người cho rằng cô gái váy trắng và Tiên Tri, ai lợi hại hơn ai?"  

Thấy đối phương không đáp, hắn cười: “Người cũng không biết sao?"  

Tầng chín thấp giọng thở dài: “Ta cũng từng nghĩ về vấn đề này, nhưng lại không thể trả lời”.  

"Vì sao?", Diệp Huyên không hiểu.  

Tầng chín: “Bởi vì ta không biết thực lực chân chính của họ mạnh đến đâu, nhưng theo ta thì mỗi người mạnh theo một cách khác nhau”.  

"Vì sao lại nói vậy?"  

"Sức mạnh của Tiên Tri nằm ở kiến thức. Hắn ta hiểu biết thế giới này rõ như lòng bàn tay, từ không gian, duy độ, thời gian, luân hồi đều được nghiên cứu cặn kẽ. Mà sức mạnh của người phụ nữ kia thì chính là sức mạnh đơn thuần. Có kiếm trong tay, nàng ta vô địch thiên hạ. Vì vậy ta cũng không thể trả lời ai mạnh hơn ai, trừ khi bọn họ xông vào đánh nhau một trận. Mà ai cũng mạnh hơn ta hết, có đánh ta nhừ tử cũng là thường”.  

Diệp Huyên: “...”  

Đúng lúc ấy, Huyền Ngoa nói: “Ngươi nhìn nơi kia kìa”.  

Diệp Huyên ngẩng đầu lên, thấy một dị thú đang ngồi xổm cách đó không xa.  

Hắn không khỏi nheo mắt lại, bởi đây chính là con vượn khổng lồ hắn từng gặp lúc đến đây.  

Nó ngồi đó với thân hình đồ sộ như một quả núi, trông đáng sợ vô cùng.  

Diệp Huyên quay sang hỏi Huyền Ngoa: “Đây là dị thú gì vậy?"  

Nàng ta cười: “Là Lệ Viên, sở hữu thân hình khổng lồ nhất trong tất cả các dị thú”.  

Diệp Huyên: “Còn sức mạnh?" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. "Vậy ngươi không biết gì về người phụ nữ, à, vị tiền bối kia cả”.  Huyền Ngoa: “Thiên Mạch giả, trời sinh dị mạch, mạch do trời cao ban cho, ngươi có biết điều này có nghĩa gì không?"  Tầng chín: “Không, ta chẳng biết gì cả, chỉ biết không có gì là không thể giải quyết trong một kiếm với người phụ nữ kia. Nếu có thì tối đa hai kiếm”.  AdvertisementThấy Huyền Ngoa còn đang định mở miệng, y chặn họng: “Ngươi còn cãi nữa là ta đi ra đánh đấy”.  Diệp Huyên: “...”AdvertisementDiệp Huyên nghe mà cảm thấy có chút buồn cười.  Có thể thấy trong lòng tầng chín, cô gái váy trắng đã vô địch thiên hạ.  Huyền Ngoa chỉ liếc liếc phần bụng Diệp Huyên rồi không nói gì nữa.  Bởi nàng ta cho rằng người bên trong không thuộc về cùng thời đại với mình, chưa từng chứng kiến sự kh ủng bố của Thiên Mạch giả, vì vậy có nói thế nào nữa cũng vô dụng.  Tầng chín cũng không tiếp tục.  Bởi Huyền Ngoa này chưa từng nhìn thấy người phụ nữ kia đáng sợ nhường nào, y có nói gì cũng như nước đổ lá khoai.  Bốn bề bỗng trở nên yên tĩnh.  Diệp Huyên thầm nói trong lòng: “Tiền bối, người cho rằng cô gái váy trắng và Tiên Tri, ai lợi hại hơn ai?"  Thấy đối phương không đáp, hắn cười: “Người cũng không biết sao?"  Tầng chín thấp giọng thở dài: “Ta cũng từng nghĩ về vấn đề này, nhưng lại không thể trả lời”.  "Vì sao?", Diệp Huyên không hiểu.  Tầng chín: “Bởi vì ta không biết thực lực chân chính của họ mạnh đến đâu, nhưng theo ta thì mỗi người mạnh theo một cách khác nhau”.  "Vì sao lại nói vậy?"  "Sức mạnh của Tiên Tri nằm ở kiến thức. Hắn ta hiểu biết thế giới này rõ như lòng bàn tay, từ không gian, duy độ, thời gian, luân hồi đều được nghiên cứu cặn kẽ. Mà sức mạnh của người phụ nữ kia thì chính là sức mạnh đơn thuần. Có kiếm trong tay, nàng ta vô địch thiên hạ. Vì vậy ta cũng không thể trả lời ai mạnh hơn ai, trừ khi bọn họ xông vào đánh nhau một trận. Mà ai cũng mạnh hơn ta hết, có đánh ta nhừ tử cũng là thường”.  Diệp Huyên: “...”  Đúng lúc ấy, Huyền Ngoa nói: “Ngươi nhìn nơi kia kìa”.  Diệp Huyên ngẩng đầu lên, thấy một dị thú đang ngồi xổm cách đó không xa.  Hắn không khỏi nheo mắt lại, bởi đây chính là con vượn khổng lồ hắn từng gặp lúc đến đây.  Nó ngồi đó với thân hình đồ sộ như một quả núi, trông đáng sợ vô cùng.  Diệp Huyên quay sang hỏi Huyền Ngoa: “Đây là dị thú gì vậy?"  Nàng ta cười: “Là Lệ Viên, sở hữu thân hình khổng lồ nhất trong tất cả các dị thú”.  Diệp Huyên: “Còn sức mạnh?" 

Chương 3353