Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 3383
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nói: “Tiền bối, thật ra ta rất muốn biết thực lực chân chính của người”. Tầng chín nói: “Không cần hỏi, chính là vô địch đấy!” Diệp Huyên: “…” Lần này, Diệp Huyên không đi bộ nữa, vì nơi đó quá xa. AdvertisementHắn mang theo Tiểu Phạn cùng ngự kiếm phi hành, chẳng mấy chốc, hắn cảm nhận được một hơi thở dị thú mạnh mẽ đánh về phía hắn và Tiểu Phạn, Diệp Huyên vội nói: “Thiên Mạch giả đi qua, mong nể mặt một chút!” Nói xong, hắn nhìn về phía Tiểu Phạn, Tiểu Phạn chớp mắt, nâng thiết kiếm gỉ sét trong tay lên. AdvertisementSau một thoáng im lặng, hơi thở mạnh mẽ ở phía xa lặng lẽ rút đi. Có hiệu quả! Lúc này, giọng nói của tầng chín vang lên: “Thế mà cũng được à…” Diệp Huyên cười to, không thể không nói, Tiểu Phạn thật sự rất có mặt mũi! Diệp Huyên và Tiểu Phạn tăng tốc đến núi Chương Vĩ. Trên đường đi, dù có gặp một vài dị thú mạnh mẽ, nhưng lần nào cũng chỉ cần đưa Tiểu Phạn ra, những dị thú kia đều sẽ tự động rút lui! Thật ra không chỉ vì Tiểu Phạn là Thiên Mạch giả, mà còn vì thực lực của cô bé nữa. Thực lực của cô bé quá mạnh mẽ, những dị thú này không muốn giao thủ với cô bé, cộng thêm thân phận của cô bé, cho nên bọn chúng đều rất nể mặt. Cứ thế khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên và Tiểu Phạn đi tới phạm vi núi Chương Vĩ, hai người họ vừa đặt chân đến núi Chương Vĩ, một hơi thở mạnh mẽ đã lập tức bao phủ lấy cả hai, Diệp Huyên vội nói: “Thiên Mạch giả đi ngang qua, xin các hạ…” Lúc này, một tiếng gào giận dữ đột nhiên vang lên: “Cút!” Diệp Huyên: “…” Tiểu Phạn nhìn về nơi giọng nói vang lên, không nể mặt mình ư? Cô bé nắm chặt thanh kiếm chém một cái về hướng kia. Xoẹt! Không gian ở phía xa lập tức nứt ra, một khắc sau, một lực lượng mạnh mẽ lan ra từ nơi đó. Ầm ầm! Bầu trời ở nơi đó không ngừng dao động! Tiểu Phạn đang muốn ra tay một lần nữa, một người đàn ông đầu người thân rắn đột nhiên xuất hiện trước mặt. Người đàn ông nhìn Tiểu Phạn, trong mắt lộ vẻ kiêng dè: “Thiên Mạch giả!” Diệp Huyên vừa định đáp lời thì Tiểu Phạn đột nhiên đâm một kiếm tới. Chỉ là một kiếm rất đơn giản! Mà một kiếm đơn giản như vậy lại khiến sắc mặt người đàn ông hoàn toàn thay đổi, gã giơ tay phải lên chặn ở trước mặt: “Trấn thủ!” Ầm! Một lực lượng mạnh mẽ càn quét ra từ trong tay phải của gã, nhưng cánh tay phải của gã vẫn bị chém bay ra ngoài. Thẳng tay chém đứt! Tiểu Phạn đang muốn ra tay nữa thì có một giọng nói vang lên trên bầu trời: “Mong các hạ nương tay!”
Diệp Huyên nói: “Tiền bối, thật ra ta rất muốn biết thực lực chân chính của người”.
Tầng chín nói: “Không cần hỏi, chính là vô địch đấy!”
Diệp Huyên: “…”
Lần này, Diệp Huyên không đi bộ nữa, vì nơi đó quá xa.
Advertisement
Hắn mang theo Tiểu Phạn cùng ngự kiếm phi hành, chẳng mấy chốc, hắn cảm nhận được một hơi thở dị thú mạnh mẽ đánh về phía hắn và Tiểu Phạn, Diệp Huyên vội nói: “Thiên Mạch giả đi qua, mong nể mặt một chút!”
Nói xong, hắn nhìn về phía Tiểu Phạn, Tiểu Phạn chớp mắt, nâng thiết kiếm gỉ sét trong tay lên.
Advertisement
Sau một thoáng im lặng, hơi thở mạnh mẽ ở phía xa lặng lẽ rút đi.
Có hiệu quả!
Lúc này, giọng nói của tầng chín vang lên: “Thế mà cũng được à…”
Diệp Huyên cười to, không thể không nói, Tiểu Phạn thật sự rất có mặt mũi!
Diệp Huyên và Tiểu Phạn tăng tốc đến núi Chương Vĩ.
Trên đường đi, dù có gặp một vài dị thú mạnh mẽ, nhưng lần nào cũng chỉ cần đưa Tiểu Phạn ra, những dị thú kia đều sẽ tự động rút lui!
Thật ra không chỉ vì Tiểu Phạn là Thiên Mạch giả, mà còn vì thực lực của cô bé nữa. Thực lực của cô bé quá mạnh mẽ, những dị thú này không muốn giao thủ với cô bé, cộng thêm thân phận của cô bé, cho nên bọn chúng đều rất nể mặt.
Cứ thế khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên và Tiểu Phạn đi tới phạm vi núi Chương Vĩ, hai người họ vừa đặt chân đến núi Chương Vĩ, một hơi thở mạnh mẽ đã lập tức bao phủ lấy cả hai, Diệp Huyên vội nói: “Thiên Mạch giả đi ngang qua, xin các hạ…”
Lúc này, một tiếng gào giận dữ đột nhiên vang lên: “Cút!”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Phạn nhìn về nơi giọng nói vang lên, không nể mặt mình ư? Cô bé nắm chặt thanh kiếm chém một cái về hướng kia.
Xoẹt!
Không gian ở phía xa lập tức nứt ra, một khắc sau, một lực lượng mạnh mẽ lan ra từ nơi đó.
Ầm ầm!
Bầu trời ở nơi đó không ngừng dao động!
Tiểu Phạn đang muốn ra tay một lần nữa, một người đàn ông đầu người thân rắn đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Người đàn ông nhìn Tiểu Phạn, trong mắt lộ vẻ kiêng dè: “Thiên Mạch giả!”
Diệp Huyên vừa định đáp lời thì Tiểu Phạn đột nhiên đâm một kiếm tới.
Chỉ là một kiếm rất đơn giản!
Mà một kiếm đơn giản như vậy lại khiến sắc mặt người đàn ông hoàn toàn thay đổi, gã giơ tay phải lên chặn ở trước mặt: “Trấn thủ!”
Ầm!
Một lực lượng mạnh mẽ càn quét ra từ trong tay phải của gã, nhưng cánh tay phải của gã vẫn bị chém bay ra ngoài.
Thẳng tay chém đứt!
Tiểu Phạn đang muốn ra tay nữa thì có một giọng nói vang lên trên bầu trời: “Mong các hạ nương tay!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nói: “Tiền bối, thật ra ta rất muốn biết thực lực chân chính của người”. Tầng chín nói: “Không cần hỏi, chính là vô địch đấy!” Diệp Huyên: “…” Lần này, Diệp Huyên không đi bộ nữa, vì nơi đó quá xa. AdvertisementHắn mang theo Tiểu Phạn cùng ngự kiếm phi hành, chẳng mấy chốc, hắn cảm nhận được một hơi thở dị thú mạnh mẽ đánh về phía hắn và Tiểu Phạn, Diệp Huyên vội nói: “Thiên Mạch giả đi qua, mong nể mặt một chút!” Nói xong, hắn nhìn về phía Tiểu Phạn, Tiểu Phạn chớp mắt, nâng thiết kiếm gỉ sét trong tay lên. AdvertisementSau một thoáng im lặng, hơi thở mạnh mẽ ở phía xa lặng lẽ rút đi. Có hiệu quả! Lúc này, giọng nói của tầng chín vang lên: “Thế mà cũng được à…” Diệp Huyên cười to, không thể không nói, Tiểu Phạn thật sự rất có mặt mũi! Diệp Huyên và Tiểu Phạn tăng tốc đến núi Chương Vĩ. Trên đường đi, dù có gặp một vài dị thú mạnh mẽ, nhưng lần nào cũng chỉ cần đưa Tiểu Phạn ra, những dị thú kia đều sẽ tự động rút lui! Thật ra không chỉ vì Tiểu Phạn là Thiên Mạch giả, mà còn vì thực lực của cô bé nữa. Thực lực của cô bé quá mạnh mẽ, những dị thú này không muốn giao thủ với cô bé, cộng thêm thân phận của cô bé, cho nên bọn chúng đều rất nể mặt. Cứ thế khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên và Tiểu Phạn đi tới phạm vi núi Chương Vĩ, hai người họ vừa đặt chân đến núi Chương Vĩ, một hơi thở mạnh mẽ đã lập tức bao phủ lấy cả hai, Diệp Huyên vội nói: “Thiên Mạch giả đi ngang qua, xin các hạ…” Lúc này, một tiếng gào giận dữ đột nhiên vang lên: “Cút!” Diệp Huyên: “…” Tiểu Phạn nhìn về nơi giọng nói vang lên, không nể mặt mình ư? Cô bé nắm chặt thanh kiếm chém một cái về hướng kia. Xoẹt! Không gian ở phía xa lập tức nứt ra, một khắc sau, một lực lượng mạnh mẽ lan ra từ nơi đó. Ầm ầm! Bầu trời ở nơi đó không ngừng dao động! Tiểu Phạn đang muốn ra tay một lần nữa, một người đàn ông đầu người thân rắn đột nhiên xuất hiện trước mặt. Người đàn ông nhìn Tiểu Phạn, trong mắt lộ vẻ kiêng dè: “Thiên Mạch giả!” Diệp Huyên vừa định đáp lời thì Tiểu Phạn đột nhiên đâm một kiếm tới. Chỉ là một kiếm rất đơn giản! Mà một kiếm đơn giản như vậy lại khiến sắc mặt người đàn ông hoàn toàn thay đổi, gã giơ tay phải lên chặn ở trước mặt: “Trấn thủ!” Ầm! Một lực lượng mạnh mẽ càn quét ra từ trong tay phải của gã, nhưng cánh tay phải của gã vẫn bị chém bay ra ngoài. Thẳng tay chém đứt! Tiểu Phạn đang muốn ra tay nữa thì có một giọng nói vang lên trên bầu trời: “Mong các hạ nương tay!”