Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3437

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy, mí mắt bà lão khẽ giật, chủ nhân của Phàm Kiếm chết ở đây?  Có thể sao?  Chắc là không đâu!  Cứ cho là vị đó, cũng không giết nổi chủ nhân của Phàm Kiếm đâu.  AdvertisementDiệp Huyên đột nhiên có chút hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Tính, tính sao đây, tính sao đây!”  Bà lão liếc nhìn Diệp Huyên một cái, nhàn nhạt nói: “Cô ta chắc vẫn chưa chết đâu!”  AdvertisementDiệp Huyên nhìn về phía bà lão: “Thật không?”  Bà lão gật đầu.  Diệp Huyên lập tức thở phào một hơi, hắn do dự một chút, rồi nói: “Nhưng ta không tìm thấy nàng ấy”.  Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây!”  Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”  Bà lão đáp: “Nơi này nguy hiểm!”  Diệp Huyên do dự một chút, rồi nói: “Đâu có đâu! Ta thấy nơi này rất an tĩnh, không có nguy hiểm”.  Bà lão lắc đầu: “Trí thông minh này của ngươi…”  Nói đoạn, bà ta chỉ tay về phía xa: “Ngươi mau đi đi, đừng chết ở chỗ của ta, lão phụ không muốn chuốc phiền phức!”  Dứt lời, bà ta định rời đi.  Thì Diệp Huyên lại đột nhiên kéo bà ta lại: “Tiền bối, người có thể giúp ta không?”  Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Muốn ta giúp ngươi tìm người sao?”  Diệp Huyên gật đầu: “Phải, phải! Ta muốn tìm sư phụ ta!”  Bà lão đáp: “Ta được lợi gì?”  Diệp Huyên lập tức đưa kiếm của cô gái váy trắng cho đối phương: “Kiếm này tặng người!”  Mí mắt bà lão khẽ giật: “Ngươi…. Ngươi không biết kiếm này sao?”  Diệp Huyên đáp: “Biết chứ, đây là kiếm sư phụ tặng cho ta, nhưng kiếm này chẳng hữu dụng gì cả, không hữu dụng như thanh kiếm khác của ta”.  Bà lão đột nhiên tức giận nói: “Ngươi có biết đây là kiếm gì không?”  Diệp Huyên nhìn bà lão, đáp: “Thì… thì là thanh kiếm bình thường thôi! Ta dùng chẳng quen gì cả!”  Bà lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Sư phụ ngươi tại sao lại muốn nhận ngươi làm đồ đệ cơ chứ?”  Diệp Huyên nhoẻn miệng cười một cái: “Sư phụ nói thiên chất ta thông minh, là nhân tài trong vạn người. Còn nữa còn nữa, đại ca ta cũng nói ta là thiên tài kiếm đạo thiên hạ vô song, còn nữa, sư đệ ta cũng vậy, bọn họ đều nói ta là kì tài kiếm đạo!”  Bà lão nhíu chặt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe vậy, mí mắt bà lão khẽ giật, chủ nhân của Phàm Kiếm chết ở đây?  

Có thể sao?  

Chắc là không đâu!  

Cứ cho là vị đó, cũng không giết nổi chủ nhân của Phàm Kiếm đâu.  

Advertisement

Diệp Huyên đột nhiên có chút hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Tính, tính sao đây, tính sao đây!”  

Bà lão liếc nhìn Diệp Huyên một cái, nhàn nhạt nói: “Cô ta chắc vẫn chưa chết đâu!”  

Advertisement

Diệp Huyên nhìn về phía bà lão: “Thật không?”  

Bà lão gật đầu.  

Diệp Huyên lập tức thở phào một hơi, hắn do dự một chút, rồi nói: “Nhưng ta không tìm thấy nàng ấy”.  

Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây!”  

Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”  

Bà lão đáp: “Nơi này nguy hiểm!”  

Diệp Huyên do dự một chút, rồi nói: “Đâu có đâu! Ta thấy nơi này rất an tĩnh, không có nguy hiểm”.  

Bà lão lắc đầu: “Trí thông minh này của ngươi…”  

Nói đoạn, bà ta chỉ tay về phía xa: “Ngươi mau đi đi, đừng chết ở chỗ của ta, lão phụ không muốn chuốc phiền phức!”  

Dứt lời, bà ta định rời đi.  

Thì Diệp Huyên lại đột nhiên kéo bà ta lại: “Tiền bối, người có thể giúp ta không?”  

Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Muốn ta giúp ngươi tìm người sao?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Phải, phải! Ta muốn tìm sư phụ ta!”  

Bà lão đáp: “Ta được lợi gì?”  

Diệp Huyên lập tức đưa kiếm của cô gái váy trắng cho đối phương: “Kiếm này tặng người!”  

Mí mắt bà lão khẽ giật: “Ngươi…. Ngươi không biết kiếm này sao?”  

Diệp Huyên đáp: “Biết chứ, đây là kiếm sư phụ tặng cho ta, nhưng kiếm này chẳng hữu dụng gì cả, không hữu dụng như thanh kiếm khác của ta”.  

Bà lão đột nhiên tức giận nói: “Ngươi có biết đây là kiếm gì không?”  

Diệp Huyên nhìn bà lão, đáp: “Thì… thì là thanh kiếm bình thường thôi! Ta dùng chẳng quen gì cả!”  

Bà lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Sư phụ ngươi tại sao lại muốn nhận ngươi làm đồ đệ cơ chứ?”  

Diệp Huyên nhoẻn miệng cười một cái: “Sư phụ nói thiên chất ta thông minh, là nhân tài trong vạn người. Còn nữa còn nữa, đại ca ta cũng nói ta là thiên tài kiếm đạo thiên hạ vô song, còn nữa, sư đệ ta cũng vậy, bọn họ đều nói ta là kì tài kiếm đạo!”  

Bà lão nhíu chặt

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy, mí mắt bà lão khẽ giật, chủ nhân của Phàm Kiếm chết ở đây?  Có thể sao?  Chắc là không đâu!  Cứ cho là vị đó, cũng không giết nổi chủ nhân của Phàm Kiếm đâu.  AdvertisementDiệp Huyên đột nhiên có chút hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Tính, tính sao đây, tính sao đây!”  Bà lão liếc nhìn Diệp Huyên một cái, nhàn nhạt nói: “Cô ta chắc vẫn chưa chết đâu!”  AdvertisementDiệp Huyên nhìn về phía bà lão: “Thật không?”  Bà lão gật đầu.  Diệp Huyên lập tức thở phào một hơi, hắn do dự một chút, rồi nói: “Nhưng ta không tìm thấy nàng ấy”.  Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây!”  Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”  Bà lão đáp: “Nơi này nguy hiểm!”  Diệp Huyên do dự một chút, rồi nói: “Đâu có đâu! Ta thấy nơi này rất an tĩnh, không có nguy hiểm”.  Bà lão lắc đầu: “Trí thông minh này của ngươi…”  Nói đoạn, bà ta chỉ tay về phía xa: “Ngươi mau đi đi, đừng chết ở chỗ của ta, lão phụ không muốn chuốc phiền phức!”  Dứt lời, bà ta định rời đi.  Thì Diệp Huyên lại đột nhiên kéo bà ta lại: “Tiền bối, người có thể giúp ta không?”  Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Muốn ta giúp ngươi tìm người sao?”  Diệp Huyên gật đầu: “Phải, phải! Ta muốn tìm sư phụ ta!”  Bà lão đáp: “Ta được lợi gì?”  Diệp Huyên lập tức đưa kiếm của cô gái váy trắng cho đối phương: “Kiếm này tặng người!”  Mí mắt bà lão khẽ giật: “Ngươi…. Ngươi không biết kiếm này sao?”  Diệp Huyên đáp: “Biết chứ, đây là kiếm sư phụ tặng cho ta, nhưng kiếm này chẳng hữu dụng gì cả, không hữu dụng như thanh kiếm khác của ta”.  Bà lão đột nhiên tức giận nói: “Ngươi có biết đây là kiếm gì không?”  Diệp Huyên nhìn bà lão, đáp: “Thì… thì là thanh kiếm bình thường thôi! Ta dùng chẳng quen gì cả!”  Bà lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Sư phụ ngươi tại sao lại muốn nhận ngươi làm đồ đệ cơ chứ?”  Diệp Huyên nhoẻn miệng cười một cái: “Sư phụ nói thiên chất ta thông minh, là nhân tài trong vạn người. Còn nữa còn nữa, đại ca ta cũng nói ta là thiên tài kiếm đạo thiên hạ vô song, còn nữa, sư đệ ta cũng vậy, bọn họ đều nói ta là kì tài kiếm đạo!”  Bà lão nhíu chặt

Chương 3437